Sau khi Ngô Kiền Cán nói xong, bầu không khí rất trầm mặc lắng đọng.
Hắn nhìn ánh mắt sát khí nặng nề của Lâm Duẫn Phù, sau một lúc lâu lại lên tiếng, đưa ra một kế hoạch: "Lâm Diệu không thể động, nhưng Thất hoàng tử không quyền không thế, lại có thể động.
Nếu ngài..."
Hắn vừa nói vừa làm động tác tay kề cổ, giọng nói cực kỳ thấp: "Lâm Diệu đương nhiên sẽ không tạo thành uy hiếp."
Lâm Duẫn Phù trầm tư hồi lâu, ban đầu hắn cũng không coi Thất hoàng tử là uy hiếp, nhưng hiện tại nhất định phải chú trọng.
Sau ngọ thiện, Ngô Kiền Cán cáo từ rời đi.
Lâm Duẫn Phù đứng dậy trở lại thư phòng, suy tư hồi lâu, ra lệnh thị vệ tiến vào, thấp giọng dặn dò.
Lâm Diệu trở lại nhà, sau khi dùng ngọ thiện, có người hầu tới bẩm báo, nói Lâm Duẫn Phù dưới áp lực đã hạ lệnh mở cửa thành cứu tế nạn dân, hiện tại cuộc sống của nạn dân cơ bản không sao.
Lâm Diệu nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, nạn dân bị ngăn cản ở Yến Mông, Lâm Duẫn Phù còn có thể giả vờ như không nhìn thấy, nhưng nạn dân đến đô thành, Lâm Duẫn Phù không thể giả câm giả điếc được nữa.
Lúc trước cậu lo lắng nhất chính là vấn đề của nạn dân, hiện tại cuối cùng có thể miễn cưỡng ngủ ngon.
Sau khi ngủ trưa dậy, Lâm Diệu lại viết thư cho Tần Chí, mô tả ngắn gọn tình hình hiện tại, nói cậu hiện tại mạnh khỏe, để Tần Chí không cần lo lắng, lại hỏi tình hình Tần Chí và Duyệt Duyệt gần đây như thế nào.
Viết đến cuối cùng, Lâm Diệu dừng một chút, lại viết thêm vài chữ, nói rằng rất nhớ Tần Chí, hỏi Tần Chí có nhớ cậu hay không.
Sau khi chuyển thư, Lâm Diệu lại đi Đoạn phủ, thảo luận với Đoạn tướng quân việc vào cung sau này.
Ngày sau Lâm Duẫn Phù sẽ đăng cơ, đến lúc đó đô thành giới nghiêm, hắn nhất định sẽ nghĩ cách ngăn cản Lâm Diệu tiến cung, nhưng Đoạn Tề là thống lĩnh Ngự lâm quân ở Hạ, Lâm Duẫn Phù không thể ngăn được.
Lâm Diệu biết cái chết của Lâm Hầu Đình có liên quan chặt chẽ đến Lâm Duẫn Phù, lại không thể trực tiếp chứng minh việc này.
Nếu bất đắc dĩ, đến lúc đó chỉ có thể yêu cầu Đoạn Tề làm chứng.
Lâm Hầu Đình lúc trước đã có tâm triệu Lâm Diệu về Hạ, cái Lâm Duẫn Phù gọi là di chiếu kia rõ ràng là giả.
Đương nhiên, nếu có thể tìm được mật thư, mấy vấn đề này đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Nhưng ta luôn cảm thấy còn bỏ sót thứ gì." Ra khỏi Đoạn phủ, Lâm Diệu nhìn ánh trăng ảm đạm ở chân trời lẩm bẩm nói.
Ngụy Lăng Dương dừng lại bước chân, nghi hoặc nhìn Lâm Diệu.
Lâm Diệu đột nhiên nhớ tới: "Là Lâm Quyết! Ta vẫn luôn cho rằng Lâm Duẫn Phù sẽ ra tay với ta, nhưng nếu hắn thay đổi chủ ý...!làm sao ta lại quên việc này.
Nếu đúng như vậy, Lâm Quyết đang gặp nguy hiểm.
Mau, ngươi cầm lệnh bài của ta vào cung, dẫn người bảo vệ Lâm Quyết, hắn không thể có chuyện."
Ngụy Lăng Dương được Lâm Diệu nhắc nhở, cũng nhớ tới xung quanh mình gần đây gió êm sóng lặng, vội vàng làm theo mệnh lệnh của Lâm Diệu.
Đêm đã khuya, rất nặng nề, áp lực và căng thẳng bao trùm.
Ngụy Lăng Dương sắp xếp người nhanh chóng vào cung để bảo vệ Lâm Quyết, bên này cửa cũng chợt bị người đập vang.
Người tới khuôn mặt non nớt, mặc áo choàng đen, tự xưng là từ trong cung đi ra, có chuyện quan trọng cầu kiến vương gia.
Khương Triều nhìn kỹ người nọ, thấy hắn không bị người theo dõi, vội vàng cho hắn vào, sau đó dẫn hắn đi gặp Lâm Diệu.
"Nô tài Lục Trác tham kiến vương gia." Người nọ nhìn thấy Lâm Diệu liền quỳ xuống đất cung kính trình lên một vật: "Nô tài theo lệnh của Hồng Anh tỷ tới.
Đây là mật thư tiên đế để lại, mời vương gia xem."
Lâm Diệu sửng sốt một chút, nhận được mật thư nhưng không vội kiểm tra, cậu phát hiện vẻ mặt Lục Trác rõ ràng có khác thường.
"Ngươi đứng lên trước đi.
Xảy ra chuyện gì?"
Lục Trác đứng lên, cúi đầu khó nén bi thương nói: "Hồng Anh tỷ vì che dấu cho nô tài đưa mật thư ra ngoài, chủ động bại lộ thân phận, khi chạy trốn bị...!bị bắn chết ngay tại chỗ."
Lâm Diệu hít sâu một hơi, nhất thời không biết nên nói gì.
Buổi sáng cậu mới vừa gặp Hồng Anh, qua mấy canh giờ ngắn ngủi thế nhưng vĩnh viễn âm dương cách biệt.
"Xin lỗi."
Lục Trác lắc đầu nói: "Vương gia không cần xin lỗi, vì chủ nhân thôi.
Chúng ta đã lựa chọn con đường này, sớm chuẩn bị sẵn sàng.
Mật thư này vốn là do Dương tổng quản đoạt được, hắn phục vụ bệ hạ, là người dễ lấy nhất.
Vào ngày bệ hạ băng hà, Dương tổng quản đã bị thái tử bắt đi, cũng may mật thư này trước tiên giao cho nô tài.
Mật thư này hiện tại giao cho vương gia, chỉ mong có thể giúp ngài một tay, không uổng công tổng quản đại nhân và Hồng Anh tỷ liều chết bảo vệ."
Lâm Diệu nghe hắn nói, chỉ cảm thấy mật thư này nặng tựa ngàn vàng.
"Ngươi yên tâm." Cậu nói một cách chắc chắn: "Ta tuyệt đối không để cho bọn họ hy sinh vô ích."
Lục Trác không nhiều lời nữa, hành lễ xong liền vội vàng rời đi.
Lâm Diệu đóng kín cửa sổ, lúc này mới mở ra mật thư, nghiêm túc xem.
Cậu càng đọc càng kinh ngạc, nhận ra rằng Lâm Duẫn Phù vội vã tìm cho ra mật thư là có nguyên nhân, bởi vì