Người Mộ Dung gia cùng Phong gia mênh mông cuồn cuộn đi vào Côn Luân, đệ bái thiếp nói muốn bái phỏng Tư Hằng tôn giả cùng Phong Ti La.
Bái thiếp rất nhanh được đưa đến trên tay Nguyên Sầm, nhìn thấy bái thiếp nói hôn sự của Phong Ti La cùng Mộ Dung Lạc Phong có hiểu lầm, bọn họ phải giải thích rõ ràng với sư phụ cùng sư muội, Nguyên Sầm đầy mặt không thể hiểu được.
Chuyện của tiểu sư muội hắn từng mơ hồ nghe qua tiền căn hậu quả.
Nghe nói là Phong Tiêu muốn tiểu sư muội rời khỏi Côn Luân, trở về làm tiểu thiếp cho Lạc Phong thành chủ, tiểu sư muội không muốn, Phong Tiêu đánh tiểu sư muội trọng thương, tiểu sư muội thương tâm liền cùng Phong gia đoạn tuyệt quan hệ, chuyện làm tiểu thuyết cho Lạc Phong thành chủ càng không có khả năng phát sinh.
Hiện tại lại nói có hiểu lầm? Hiểu lầm gì cơ?
Diễn Văn liền cười: "Nhóm người này là ngốc tử đi? Bọn họ tưởng sư phụ rất nhàn a? Hôn sự của sư muội cùng Mộ Dung Lạc Phong nếu thật là hiểu lầm thì trực tiếp cùng sư muội giải thích là được, làm sao cần phải nói với sư phụ, sư phụ quản loại chuyện này từ khi nào vậy?"
Nguyên Sầm giải thích: "Thời điểm tiểu sư muội cùng Phong gia đoạn tuyệt quan hệ, sư phụ cũng đã ở đó."
Diễn Văn cũng nhớ tới cảnh tượng hơn một tháng trước sư phụ ôm tiểu sư muội về Côn Luân: "Cho dù là như vậy thì sư phụ cũng không có khả năng thật sự xuống dưới nghe bọn hắn giải thích a! Lúc trước hơn hai trăm năm sư phụ cũng chưa rời khỏi đỉnh núi, khi thu đồ đệ mới xuống dưới một lần, sao có thể vì loại chuyện nhỏ này mà xuống dưới."
Nguyên Sầm gật gật đầu, hắn cũng cảm thấy sư phụ sẽ không quản, nhị sư đệ nói rất đúng, nếu là có hiểu lầm, cùng sư muội giải thích rõ ràng là được, theo tính tình của sư phụ thì nhiều nhất sẽ hỏi một chút kết quả.
Bất quá Nguyên Sầm là một người chu toàn, hắn đem thiệp mời đưa lên đỉnh núi, giáp mặt dò hỏi Tư Hằng.
Mặt Tư Hằng vô biểu tình, thanh âm lại có chút lãnh: "Giải thích hiểu lầm? Không thấy."
Nguyên Sầm nghĩ thầm quả nhiên như thế, sư phụ quả nhiên sẽ không quản.
"Được, sư phụ, vậy con sẽ đem thiệp mời đưa cho sư muội."
Thiệp mời trong tay Nguyên Sầm đột nhiên bay đi, rơi xuống trong tay Tư Hằng: "Đưa cho sư muội con làm cái gì?"
Nguyên Sầm mờ mịt, đây là chuyện của sư muội, hắn đương nhiên phải đưa cho sư muội, bằng không thì sao?
"Không cần đưa cho sư muội con."
Nguyên Sầm có loại cảm giác muốn chảy mồ hôi lạnh, sư phụ chính ngài không thấy thì sao, vì sao còn không cho sư muội thấy?
"Sư phụ, bọn họ dù sao cũng là phụ thân cùng tộc trưởng của sư muội, nếu mà có hiểu lầm lớn thì vẫn nên để sư muội thấy bọn họ một mặt, có hiểu lầm hay không thì cũng nên nói rõ ràng cho thỏa đáng, miễn cho trong lòng sư muội lưu lại tiếc nuối."
Tiếc nuối? Có tiếc nuối thì sẽ có khả năng thay lòng đổi dạ, tâm ma sẽ dẫn tới những kết quả không tốt liên tiếp......
Tư Hằng đánh gãy liên tưởng trong đầu: "Làm cho bọn họ ngày mai lại đây."
"Vậy thiệp mời?" Nguyên Sầm nhìn thiệp mời bị sư phụ lấy đi.
"Ta sẽ nói cho nàng."
Nguyên Sầm hành lễ rồi rời khỏi, trong lòng hắn có điểm nghi hoặc, tổng cảm thấy phản ứng của sư phụ với trong dự đoán của hắn hơi có chút bất đồng.
Hắn nhìn nhìn đống nhà ở hoa lệ đối diện kia, cảm giác cổ quái lại một lần nữa đột nhiên sinh ra.
Phong cách nhà ở này cùng đỉnh Tư Khuê Phong vô cùng khác biệt, cũng không biết là sư muội làm? Hay là sư phụ làm cho?
Hắn vỗ vỗ đầu, hắn suy nghĩ cái gì vậy, sư phụ sao có thể làm loại đồ vật này, loại nhà ở mà tràn ngập phong cách thiếu nữ, tất nhiên là ý của tiểu sư muội.
Hắn bước nhanh đi ra ngoài, không thể ở lâu trên núi, bị mang tiến vào ảo cảnh thì rất phiền toái.
"Đại sư huynh?"
Nguyên Sầm nhìn sang nơi phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe, chỉ thấy sư muội mặc một cái áo choàng đỏ là lông hỏa hồ bát giai yêu thú, trên vai có một con Âm Tuyết hóa thành con mèo nhỏ ngồi xổm, trong tay nàng cầm một vốc lớn Âm Tuyết, tựa hồ đang ————
Đắp người tuyết!
Trời đất đầy tuyết trắng, áo choàng màu đỏ, dung nhan kiều mị, mái tóc đen nhánh, nốt ruồi son sinh động như thật giữa mày......
Hình ảnh này, thật sự là đẹp đến mức không chân thật, Nguyên Sầm hoài nghi, hắn có thể đã ở ảo cảnh hay không?
"Sư huynh sao lại đang phát ngốc thế?" Phong Tư Lạc duỗi tay quơ quơ ở trước mặt Nguyên Sầm.
"Sư muội, muội đang làm gì vậy?" Nguyên Sầm khô cằn hỏi.
"Đắp người tuyết a! Nơi này nhiều tuyết như vậy, không chơi đắp người tuyết rất đáng tiếc.
Đáng tiếc trên núi ít người, bằng không còn có thể chơi ném tuyết, vậy khẳng định càng tốt chơi."
"Ha hả, đắp người tuyết, chơi ném tuyết......" Nguyên Sầm khẳng định, hắn đang ở trong ảo cảnh, sư muội này là giả.
Cũng do hắn quá trì độn, từ lúc sư muội mặc áo choàng lông hỏa hồ bát giai yêu thú thì hắn nên biết là giả, da của bát giai yêu thú, sư muội làm sao có thể có? Cho dù có thì sao lại có thể lấy làm áo choàng?
Phong Tư Lạc vỗ vỗ bả vai Nguyên Sầm: "Sư huynh?"
Nguyên Sầm phục hồi tinh thần lại, hắn quan sát tiểu sư muội kỹ lưỡng, càng thêm khẳng định là ảo cảnh.
Hắn cùng tiểu sư muội bất quá mới mười ngày không gặp, vị tiểu sư muội này liền đẹp hơn rất nhiều, mười ngày trước nàng còn rất non nớt, hiện tại hình như đã nẩy nở không ít, giữa mặt mày có loại kiều mị nói không thành lời.
Âm Tuyết dệt ảo cảnh, trước nay đều sẽ đem hết thảy dệt tận thiện tận mỹ (Hết sức tốt, hết sức đẹp).
Cho nên tiểu sư muội so với hiện thực càng mỹ lệ hơn là rất bình thường, tiểu sư muội mặc áo choàng lông hỏa hồ bát giai yêu thú cũng rất bình thường, tiểu sư muội đem Âm Tuyết làm sủng vật cũng rất bình thường, tiểu sư muội lấy Âm Tuyết ra đắp người tuyết đều rất bình thường......
Nguyên Sầm "Bừng tỉnh đại ngộ", đẩy Phong Tư Lạc ra liền đi ra ngoài, sư muội giả, không cần nói chuyện với nàng, không thể bị nàng mê hoặc.
Thẳng đến đi khi ra khỏi phạm vi của Âm Tuyết, Nguyên Sầm mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn xoay người nhìn về phía sau, liền nhìn thấy tiểu sư muội mặc áo choàng lông hỏa hồ bát giai yêu thú đứng ở phía sau hắn, đang vẫy tay tạm biệt với hắn: "Sư huynh đi thong thả a!"
"Không cần gạt ta, ta biết ngươi là ảo giác do Âm Tuyết chế tạo ra." Nguyên Sầm nói.
Phong Tư Lạc: "......"
Khó trách biểu hiện vừa rồi lại kỳ quái như vậy.
"Được đi, giả liền giả đi, tái kiến." Nàng cười nói.
Nguyên Sầm giật mình, hắn đột nhiên tiến lên, nhẹ nhàng véo mặt nàng một chút, xoay người cũng không quay đầu lại rời đi.
Phong Tư Lạc- không thể hiểu được bị véo: "......" Chiếm tiện nghi của nàng?
————
Phong Tư Lạc vừa mới trở về sau khi lên lớp ở bên ngoài xong, mắt thấy Nguyên Sầm đi rồi, nàng liền trở về nhà.
Tư Hằng đứng ở trước nhà nàng, cau mày, sắc mặt ngưng trọng, nhìn dáng vẻ thì có chuyện muốn nói.
"Có việc?" Nàng hỏi.
"Con muốn về Phong gia không?"
Phong Tư Lạc lắc đầu: "Đương nhiên không muốn."
"Nếu là bọn họ cầu con trở về thì sao?"
"Vô dụng, dù sao con cùng Phong gia cũng đã đoạn tuyệt quan hệ."
Tư Hằng buông một nửa tâm, còn một nửa kia: "Vậy con có ấn tượng gì với Lạc Phong thành chủ?"
Trong lòng Phong Tư Lạc có chút cảnh giác, nhắc tới Phong gia thì thôi, nhắc tới Lạc Phong thành chủ khẳng định có chuyện không bình thường.
"Hoa tâm