Trong đêm tối, phòng trong chỉ chừa một mảnh ánh sáng vàng ấm áp từ đèn ngủ, giường lớn mềm mại êm ái, trước khi vào giấc Cố Tử An còn thêm chút tinh dầu hoa hồng và oải hương thơm ngát dễ chịu.
Kỷ Tịch trong cơn buồn ngủ rầm rì vài tiếng, mặt mày đều nhuộm vẻ xuân tình, giống như hồ ly tinh chuyên mê hoặc lòng người mà câu đi hồn phách, nhưng cũng rất giống với mèo hoang nhỏ mới sinh còn vương mùi sữa, ngọt nị dính người.
Ngủ được một giấc ngắn nên tâm tình cậu rất không tồi, lôi kéo vạt áo ngủ Cố Tử An, cố ý làm nũng lăn lộn với hắn một trận.
Sau khi Cố Tử An trọng sinh đến nay luôn dùng thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn, dứt khoát nói một không nói hai, bên cạnh đều là những người xem mặt đoán ý, hành xử luôn nơm nớp lo sợ cẩn thận nghiền ngẫm ý đồ của hắn, Cố Tử An một khi đã chỉ đông, họ chắc chắn sẽ không dám đi hướng tây.
Cứ nghĩ khi ấy tùy tiện đem về một vật nhỏ, vậy mà mỗi ngày đều phải nghĩ biện pháp chỉnh cậu ta.
Hắn một đêm không ngủ, tâm tình vẫn luôn không tốt, ném sách qua một bên, lạnh giọng hỏi: “Không lẽ giờ cả cơm cũng muốn tôi đút cho em à?”
Kỷ Tịch đối mặt với con ngươi sắc bén của hắn, tức khắc ngẩn ra, cậu buông tay khỏi vạt áo hắn, dùng khuỷu tay chống thân thể, chậm rãi ngồi dậy.
Trong lòng cậu lúc này đang chửi thầm, không đi thì không đi, làm gì giận dữ vậy, tính hù dọa ai chứ? Nếu không phải mình bây giờ tình cảnh không tốt, còn lâu mới chịu lấy lòng anh ta.
Một tay cậu đỡ eo, một tay chống lên tủ đầu giường, trên mặt đất dùng chân sờ soạng tìm vài lần cũng không thấy dép lê, đơn giản chân trần xuống giường đi đến phòng vệ sinh.
Cố Tử An vốn dĩ cho rằng cậu sẽ giống như trước đây tiếp tục nhào lên quấn quýt ba hoa làm nũng với hắn, không ngờ được người này vậy mà lại ngoan ngoãn nói gì làm nấy như vậy.
Thái độ rất tốt, miệng lưỡi vâng lời, cũng không thấy lải nhải đạo lý như trước nữa.
Liễu Ấp không có ở đây, ngày mai còn có vài hợp đồng quan trọng chờ hắn xử lý, hắn đem sách ném lên bàn, xoa xoa huyệt thái dương hơi đau nhức, kéo chiếc gối cùng tấm chăn mà Kỷ Tịch vừa đắp qua nằm lên giường.
Ngủ thì chắc chắn là ngủ không được, hắn chỉ muốn nằm một chút để đôi mắt nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, thuận tiện nghe ngóng động tĩnh từ phòng vệ sinh, sợ tên nhóc kia lại làm cái gì ngu ngốc rồi té ngã lần nữa.
Chiếc gối mềm mại dường như còn lưu lại hương vị trên người Kỷ Tịch, hắn đã độc thân nhiều năm, đối với khí vị(*) của người khác vô cùng mẫn cảm, vậy mà hắn lại không thấy phản cảm với hương vị như cam quýt cùng ánh mặt trời tươi mát của cậu nhóc này.
[ (*) khí vị: mùi vị, nhưng dùng trên con người mang ý nghĩa vẻ riêng của một người mà người khác cảm nhận được (khí chất, mùi hương…) ]
Kỷ Tịch ra khỏi phòng vệ sinh, thấy Cố Tử An đang nằm trên cái gối duy nhất trong phòng, chỉ một cái chăn đắp trên người đã ngủ mất rồi.
Chẳng lẽ người này vừa rồi tự dưng giận dữ như vậy là vì mình chiếm cứ địa bàn của hắn sao?
Cũng may người này còn có chút lương tâm, giường lớn vậy hắn chỉ nằm chiếm một nửa.
Kỷ Tịch đứng ở cuối giường nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, cậu do dự hai phút không biết nên ngủ ở sô pha hay ngủ cùng hắn trên một chiếc giường, cuối cùng cảm thấy vẫn không thể bạc đãi chính mình được.
Nghĩ một chút, người này dữ như vậy, có khi nào một hồi đạp mình rớt giường luôn không?
Cậu nhẹ chân nhẹ tay mở tủ quần áo, phát hiện ngoài những bộ quần áo thoải mái ở nhà, cũng không có dư bộ chăn gối nào cả.
Kỷ Tịch ra ngoài sô pha cầm lấy áo khoác và quần của mình, nhẹ nhàng đi đến bên kia của chiếc giường, gấp gọn quần lại thành một khối, vỗ vỗ vài cái cho mềm, làm thành cái gối đầu hoàn hảo.
Kỷ Tịch nằm lên thử một chút, có hơi thấp, nhưng cũng tạm ổn để an giấc.
Cậu đem áo khoác đắp lên người, nằm ngửa chợp mắt một lúc, lâu dần cảm thấy eo có chút không thoải mái, đang tính xoay người thì phát hiện Cố Tử An bên cạnh hơi động thân mình, cậu nghiêng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh đèn ngủ mờ mịt, Cố Tử An vẫn say giấc, không thấy một chút nào vẻ tàn nhẫn lạnh lùng thường ngày, hàng mi dài cong vút nhẹ nhàng rung động qua từng nhịp hít thở, gương mặt mang vẻ tuấn mỹ hút mắt hấp dẫn mười phần.
Nhưng cũng chính vào lúc này Kỷ Tịch mới ý thức được một điều, lột xuống lớp da tổng tài cao ngạo từng trải kia, hắn cũng chỉ là người đàn ông 27 tuổi mà thôi.
Nghe thấy hô hấp vững vàng của người bên cạnh, Kỷ Tịch đột nhiên bị một cơn buồn ngủ ở đâu quét tới đánh úp, không qua bao lâu cũng ngủ ngon lành.
Khi một lần nữa mở mắt ra, bầu trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, ngủ một giấc thật ngon khiến cậu vô cùng thoải mái.
Đang muốn lười nhác vươn vai duỗi người, lúc này cậu bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp.
Đầu thì đang gối trên một cánh tay, trên ngực lại xuất hiện một cánh tay khác, bên tai là hơi thở ấm áp, dính sát sau lưng lại là một khuôn ngực đang phập phồng, mà xấu hổ nhất chính là còn có thêm một vật cứng rắn đang đặt ở giữa hai đùi cậu.
Sao cậu lại nằm trong lòng Cố Tử An thế này? Cố Tử An vậy mà cũng không đẩy cậu ra? Còn ôm chặt ngủ một đêm như thế?
Kỷ Tịch xốc chăn lên, cúi đầu nhìn đến thứ tương tự nhô lên ở giữa quần mình, thực ra đối với phản ứng sinh lý của nam giới vào sáng sớm thế này cũng là bình thường, nên cậu không hề có cảm giác bị Cố Tử An mạo phạm.
Cậu dùng khuỷu tay chống thân thể ngồi dậy, muốn nhân lúc Cố Tử An còn chưa tỉnh, nhanh chóng cách xa hắn một chút.
Cố Tử An trong lúc mơ màng ngủ như cảm giác được gì đó, hắn ghìm chặt cánh tay, một phen kéo người tới ôm trong ngực, còn dùng cằm đặt trên đỉnh đầu người kia cọ cọ.
Ngực Kỷ Tịch bị hắn ôm chặt có có chút khó chịu, cậu nâng khuỷu tay chọc chọc người sau lưng: “Anh Cố, muộn rồi, dậy đi làm.”
Cố Tử An mở choàng mắt, theo phản xạ đột ngột đẩy cậu ra, trên mặt khôi phục nét sắc bén lạnh lẽo.
“Anh Cố, là em.” – Kỷ Tịch không dự đoán được hắn lại làm ra phản ứng lớn như vậy, quay đầu kinh ngạc trừng hắn.
Cố Tử An lúc này mới thấy rõ là Kỷ Tịch, thần sắc hơi dịu xuống một chút, hắn đầu tiên là nâng cổ tay xem đồng hồ: “10 giờ rồi?”
So với việc chính mình ngủ mà lại đem người ôm vào ngực, càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn là, hắn thế mà lại ngủ được một giấc lâu như vậy.
Từ khi hắn trọng sinh tới nay, đây là giấc ngủ dài nhất mà cũng là giấc ngủ an ổn nhất của hắn.
Kỷ Tịch thuận thế xuống giường, đứng dậy kéo bức màn cửa sổ sát đất ra một chút, so với cảnh đêm hôm qua ở đường kính, ban ngày toàn cảnh thành thị nhìn chung cảm giác có chút khác biệt.
Trên trời lất phất vài hạt mưa phùn nhè nhẹ, cậu quay đầu nói với Cố Tử An: “Anh Cố, bên ngoài mưa rồi.”
Vẻ mặt Cố Tử An đạm nhiên xốc chăn xuống giường, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, đứng song song với Kỷ Tịch, khó có được một đêm ngủ ngon khiến hắn thần thanh khí sảng(*): “Ừm, mưa thu sẽ lạnh lắm đấy.”
[ (*) thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái tỉnh táo dễ chịu.
]
Kỷ Tịch ngẩng đầu nhìn kỹ gương mặt của hắn, Cố Tử An cảm giác được ánh mắt kia đang ghim trên người mình, cúi đầu đối diện với cậu: “Nhìn cái gì?”
Kỷ Tịch mặt mày đều mang ý cười: “Anh Cố, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Ăn xong bữa sáng phong phú mà thư ký đưa lên, Cố Tử An ở gian ngoài văn phòng xử lý công việc, Kỷ Tịch nằm ườn ở sô pha gần cửa sổ sát đất, trước mặt là một mâm salad hoa quả ngon miệng, trên TV đang