Buổi sáng ngày hôm sau Kỷ Tịch thức giấc, ôm chăn lăn qua lộn lại ở trên giường trong chốc lát, nhớ tới chiều nay phải cùng Cố Tử An khởi hành đi nước Y, cậu chỉ còn nửa ngày để sắp xếp lo liệu vài chuyện.
Chuẩn bị quần áo đồ dùng vệ sinh cá nhân, những việc cần lưu ý khi xuất ngoại, còn phải hỏi một chút công việc từ Liễu Ấp nữa.
Quan trọng nhất chính là gameshow hai tuần sau khai máy, sau khi từ nước Y trở về còn phải cùng với nhà sản xuất tham gia các hoạt động tuyên truyền trước.
Tính tính thời gian, hôm nay cậu cần đến gấp công ty để ký hợp đồng.
Cậu gượng người dậy xốc chăn lên rời giường, đẩy cửa phòng tắm ra, vừa liếc mắt nhìn đã thấy trên bồn rửa mặt bên trái có hai bộ mỹ phẩm dưỡng da còn mới.
Ngày hôm qua trong lúc vô tình cậu có nói bâng quơ với Cố Tử An thời tiết gần đây có hơi khô, lúc ấy Cố Tử An còn trừng mắt liếc cậu một cái, còn nói cậu lắm chuyện.
Kỷ Tịch cong cong khóe môi, rửa mặt xong, cậu mở một lọ serum cấp ẩm, cho vài giọt lên mặt rồi nhẹ nhàng vừa xoa vừa vỗ.
Ừm, quả nhiên rất thơm rất sướng.
Đương nhiên bây giờ tâm tình Kỷ Tịch rất tốt, miệng ngâm một khúc vừa mở cửa phòng ngủ, đột nhiên thấy một thanh niên lạ mặt đang ngôi trên sô pha, tuổi tầm hai mươi, bộ dạng thanh tú dáng ngồi ngay ngắn thẳng tắp.
Kỷ Tịch nhớ tới hai bộ mỹ phẩm dưỡng da vừa rồi, cũng đoán được đại khái đây là trợ lý do cái tên trong ngoài bất nhất Cố Tử An kia chuẩn bị cho cậu.
Tân Võ nghe thấy tiếng động thì vội đứng dậy đi lên trước: “Ngài là Kỷ tiên sinh sao?”
Tân Võ đã làm việc bên Cố tổng vài năm, là nhân viên thứ hai trong đội bí thư, tuy rằng tính chất công việc không quan trọng bằng nhóm người thư ký Lý hay bí thư Trương, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân viên nòng cốt của tập đoàn Mộng An, nếu làm thêm mấy năm nữa nói không chừng còn có thể được thăng chức.
Không ngờ được Cố tổng đột nhiên ném cho y giấy tử, đem y đến làm trợ lý riêng cho một diễn viên nhỏ tuyến 18, ngoài mặt y chỉ biết nghe theo, nhưng trong lòng rõ ràng không phục.
Kỷ Tịch mỉm cười gật đầu: “Là tôi, anh kêu tôi Kỷ Tịch là được rồi.”
Tân Võ chắp tay cung kính nói: “Chào Kỷ tiên sinh, tôi là Tân Võ, Cố tổng đã sắp xếp cho tôi làm trợ lý riêng của ngài.”
Kỷ Tịch có thể cảm nhận được y dù lễ phép nhưng sau lưng lại xa cách cùng một chút bài xích.
Dựa theo tính tình Cố Tử An, người có thể tùy tiện ra vào nhà khẳng định là cấp dưới có năng lực bên cạnh hắn, lại đem người ta tới làm trợ lý của một tên thấp bé như mình, y có mâu thuẫn cũng là lẽ thường tình.
Cậu đi lên trước hai bước, cười nói: “Chào anh, không cần câu nệ vậy đâu, cứ gọi tôi là Kỷ Tịch được rồi.” – Kỷ Tịch quay đầu nhìn lên trên lầu hỏi Tân Võ: “Anh Cố vẫn ở trên sao?”
Tư thế Tân Võ không thay đổi: “Cố tổng vừa đến công ty rồi.”
Kỷ Tịch gật đầu đi đến phòng bếp: “Tân Võ, anh đã ăn sáng chưa?”
Tân Võ sửng sốt: “…… Ăn rồi.” – Thật ra y vẫn chưa ăn, hôm qua làm xong hết mọi việc đã là nửa đêm, biệt thự của Cố Tử An lại xa công ty, sáng sớm tinh mơ vừa rời giường y đã vội vàng phóng đến đây.
Thấy ông chủ mới của mình đi vào phòng bếp, y cũng đành phải vào theo: “Kỷ tiên sinh, tôi đã xem qua lịch trình của ngài, buổi chiều ngài còn phải đi công tác cùng Cố tổng, không biết ngài có việc gì cần yêu cầu tôi xử lý không, tôi sẽ đi làm ngay.”
Kỷ Tịch lấy từ trong tủ lạnh ra trứng gà cùng thịt xông khói và lạp xưởng, lại lấy chút bột mì, thêm nước và trứng gà vào, trộn thật đều, thao tác thành thạo lưu loát bắt đầu làm bánh trứng: “Không vội, bữa sáng chắc là anh ăn qua loa vài miếng thôi chứ gì, tôi xong nhanh thôi, anh nếm thử tay nghề của tôi xem sao, vừa ăn vừa nói chuyện.”
Trong chảo vang lên tiếng xèo xèo, rất nhanh phòng bếp tràn đầy hương vị thơm ngon.
Tân Võ âm thầm nuốt nước miếng, dạ dày cũng bắt đầu réo gọi, thái độ của y cũng không tự giác mềm mỏng đi một chút: “Kỷ tiên sinh, ngài cần tôi giúp gì không?”
Kỷ Tịch lật từng cái bánh trứng trong chảo, lấy trong máy khử trùng bên cạnh ra hai cái chén: “Trong nồi có cháo kê bí đỏ, anh múc ra hai chén dùm tôi.”
“Được.” – Tân Võ mở nắp nồi ra, hương thơm ngọt thanh của bí đỏ phảng phất ngay đầu mũi: “Kỷ tiên sinh, ngài đã nấu cháo từ rất sớm sao?”
Kỷ Tịch quay đầu lại liếc y một cái, cười nói: “Anh không biết nồi có chức năng hẹn giờ sao? Buổi tối hôm trước chuẩn bị nguyên liệu đâu ra đấy, rồi ấn cái nút này, sang sáng hôm sau ngủ dậy là có thể ăn rồi.”
Tân Võ cầm hai chén cháo bí đỏ ra nhà ăn, đột nhiên cảm thấy ông chủ mới này cũng rất được, nhìn bên ngoài trông có vẻ còn nhỏ tuổi hơn y, vậy mà cách thức nói chuyện lại giống với giáo viên chủ nhiệm thời y còn cắp sách đến trường.
Kỷ Tịch tay trái bê một dĩa bánh trứng vàng óng kẹp lạp xưởng và thịt xông khói đang tỏa mùi thơm tứ phía, tay phải cầm lọ tương thịt bò, đặt hết lên trên bàn ăn, giương cằm về phía chiếc ghế đối diện, nói với Tân Võ đang quy củ đứng một bên: “Không cần khách sáo đâu, ở đây cũng không có người ngoài, anh ngồi xuống cùng ăn một chút đi.”
Tân Võ thấy thái độ của cậu rất chân thành, đồ ăn lại có sức quyến rũ cực lớn, y hào phóng ngồi xuống: “Cảm ơn Kỷ tiên sinh.”
Y ăn liền hai muỗn cháo, ngay lập tức cảm nhận được lục phủ ngũ tạng thoải mái cực kỳ.
Kỷ Tịch gắp một miếng bánh trứng chấm qua tương thịt bò, thấy y không còn nặng nề như lúc đầu nữa, bây giờ mới lời ít ý nhiều nói sơ qua về tình huống của mình và những việc tiếp theo, lại sợ Tân Võ băn khoăn, cậu nói: “Anh Cố để anh làm trợ lý của tôi cũng chỉ là tạm thời thôi, về sau anh cũng sẽ được quay lại tập đoàn Mộng An, yên tâm đi.”
Tân Võ mới vừa nhai xong bánh trứng trong miệng, nghe vậy thì ngẩn ra: “…… Tạm thời?”
Kỷ Tịch cười cười không có ý muốn giải thích, cậu cùng Cố Tử An sau khi hoàn thành hiệp ước bốn tháng còn lại, người ta sao có thể cho cậu tiếp tục dùng trợ lý của hắn nữa kia chứ.
Hai người ăn xong, Tân Võ rất tự ý thức mà đi rửa chén, trong lòng quả thật đối với ông chủ mới này có thêm ấn tượng tốt, cũng càng thêm tò mò.
Mấu chốt là, cùng ông chủ mới ở chung xác thật quá thoải mái, y không dám tưởng tượng đến hình ảnh Cố Tử An đứng nấu cơm ở phòng bếp này, nghĩ đến giống như mình ăn phải bom vậy.
Kỷ Tịch cùng Tân Võ đi đến công ty giải trí Tân Nguyệt tìm Lâm Tân, cậu cũng không dài dòng gì, xong việc thì thay một bộ đồ rồi bảo tài xế lái xe đến bệnh viện.
Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh, nghe thấy giọng của Liễu Ấp đang cùng một cô gái hộ sĩ nói lải nhải: “Chị gái ơi, vừa rồi tôi quả thật rất khó chịu, vậy mà sau khi chị vào tôi đột nhiên thấy thoải mái hẳn.”
Kỷ Tịch lắc đầu cười, chuẩn bị đóng cửa lại đợi lát nữa mới vào.
Y tá này đã chăm sóc cho Liễu Ấp mấy hôm nay, biết y rất thích trêu chọc mình, vừa cười vừa dùng tay gõ gõ y, nâng tay trái y lên chuẩn bị ghim kim tiêm vào.
Nghe thấy ở cửa có tiếng động, cô vừa ngẩng đầu đã thấy là vị minh tinh đẹp trai ngày đó, trong lòng cô kìm chế kích động, nhẹ giọng nhắc nhở Liễu Ấp: “Cậu có bạn đến thăm kìa.”
Liễu Ấp duỗi đầu nhìn thấy, vui vẻ gọi: “Kỷ Tịch, mau vào đây.”
Kỷ Tịch gật đầu cười với y tá, thấy Liễu Ấp gấp gọn bàn nhỏ trước mặt đặt xuống đất, y ngồi nửa dựa vào đầu giường, tay phải đặt trên bàn đang nhấn nhấn gì đó trên máy tính bảng.
“Anh Liễu, anh cũng liều mạng ghê ấy, đang bệnh cũng không quên công việc, tôi phải chụp một tấm gửi cho anh Cố nhìn thử, để anh ấy cho anh thêm……” – Hai chữ ‘tiền lương’ còn chưa nói hết đã thấy ngón tay y cứng ngắc, người này một thân thương tích vậy mà còn đang dùng tay phải chơi game?
Liễu Ấp ngẩng đầu nhìn Kỷ Tịch mang vẻ mặt ghét bỏ rõ ràng, tức khắc ha ha cười rộ lên: “Kỷ Tịch tôi nói cậu nghe, cậu có biết ngay lúc tai nạn xảy ra tôi đã suy nghĩ điều gì đầu tiên không?” – Không đợi Kỷ Tịch trả lời, y lại nhanh chóng nói: “Nếu như thoát chết, tôi phải nhân lúc nằm viện dưỡng thương, quang minh chính đại không mang gánh nặng mà chơi game mỗi ngày, đây không phải là cách sống tôi thường mơ ước hay sao! Ngày đầu tiên nằm viện, tôi chơi game high đến mức bay bổng luôn.
Wow! Thật sự quá sung sướng! Hai ngày nay chơi nhiều rồi, haizzz, vậy mà lại phát hiện thật ra chơi game cũng không có gì thú vị lắm.”
Kỷ Tịch bị y nói đến mức ngạc nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, thấy tinh thần y không tồi thì rất có hứng thú hỏi: “Anh Liễu, lúc ở cạnh anh Cố anh cũng như vậy hả? Anh ấy không thấy phiền sao?”
Liễu Ấp vỗ đùi: “Cậu ta phiền đến muốn bệnh luôn ấy chứ.
Cậu ta nói nếu không phải sợ tôi chết đói đã sớm đuổi cổ tôi ra khỏi công ty rồi, ha ha ha ha ha, có một thời gian cậu ta còn hạn chế số lần gặp mặt nữa đấy, một ngày chỉ có thể xuất hiện trước mặt cậu ta nhiều nhất hai lần, mỗi lần không được quá năm phút.”
Kỷ Tịch phụt một tiếng cười lên, mỗi ngày cậu đều trước mặt Cố Tử An làm này làm nọ, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với cậu đây.
Đang muốn mở miệng liền nghe Liễu Ấp “Shhh” hít vào một tiếng.
Từ khi Kỷ Tịch vào phòng thì y tá luôn ở một bên không ngừng nhìn trộm, nhất tâm nhị dụng(*) lại khẩn trương hơn nên vô