Edit + beta: Iris
Nói thật, không ngồi xe bảo mẫu an nhàn ghê ấy.
Sáng nay lúc đến chỗ chụp poster, anh là ngồi xe bảo mẫu tới, đằng trước đằng sau gì cũng có nhân viên công tác, khó mà ngủ bù.
Bây giờ ngồi trên ghế da êm ái rộng rãi thoải mái, xe chạy rất êm, không khí thoáng đãng, cái nóng nực của mùa hè như tan biến.
Cơn buồn ngủ đánh úp lại, Từ Kiêu gật gù một hồi liền bắt đầu câu cá.
Không biết mình đã ngủ bao lâu, cảm thấy xe đã dừng lại, Từ Kiêu mới dụi dụi mắt thức dậy.
Từ Kiêu hai mắt ngái ngủ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tới rồi hả?"
Trang Dục liếc nhìn anh một cái, "Anh ngủ tiếp đi."
Từ Kiêu "ừm" một tiếng, ngả lưng, nhắm mắt lại — — chỉ là mới nằm được một nửa, cánh tay đã bị nắm lấy.
Từ Kiêu trợn mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đen xì của Trang Dục: "Tôi đây là đang nói mát, anh nghe không hiểu hả?"
Từ Kiêu: "..."
Ngại quá, anh nghe không hiểu thật.
Từ Kiêu xuống xe, lười biếng vươn vai, "í" một tiếng.
Thằng nhóc Trang Dục lại đổi xe.
Mẫu xe tiên phong màu trắng chạy rất êm, không cần nhìn cũng biết, chiếc này cũng giống chiếc trước, cũng là siêu xe đắt tiền, đốt tiền.
Từ Kiêu: "Sao cậu lại đổi xe rồi."
Trang Dục thờ ơ nhìn chiếc xe: "Không để ý lắm, lấy đại trong gara."
Từ Kiêu: "..."
Còn có cả gara a...
Không hổ là giai cấp tư sản!
Trang Dục quay đầu lại nhìn anh: "Sao, anh không muốn hả?"
Nói vậy, Trang Dục cầm chìa khóa quơ quơ như là muốn ném cho anh.
Từ Kiêu vội nói: "...!Ấy, đừng ném a, tôi không muốn!"
Trang Dục: "Thật không?"
Từ Kiêu gật đầu, mỉm cười: "Thật, cậu cho tôi chiếc Rolls-Royce là được rồi."
Trang Dục gật đầu: "Được."
Trang Dục: "Lần sau lấy cho anh."
Từ Kiêu: "..."
Từ Kiêu: "Cậu cũng biết kể chuyện cười hả?"
Trang Dục ra vẻ cao lãnh: "Ai kể chuyện cười với anh, chính anh nói muốn mà."
Trang Dục nói xong liền xoay người đi.
Từ Kiêu đi theo sau, mặt tang thương.
Rolls-Royce nói muốn là muốn sao?
Này con mẹ nó, có tiền thật tốt a...
Trang Dục không dẫn anh về nhà, ngược lại đến một nhà hàng cao cấp.
Phục vụ mặc đồng phục đi trước dẫn đường, trong quán hương thơm dạt dào.
Từ Kiêu đi theo sau mông Trang Dục, hơi ngại ngùng gãi gãi mặt, tiến lên đi cạnh Trang Dục, nhìn trái ngó phải một lượt, sau đó cẩn thận mở miệng.
"Lại...!Lại ăn hả?" Trang Dục không thèm quay đầu sang, "Không thì sao?"
Từ Kiêu nghĩ thầm, đương nhiên không thể ăn nữa a!
Sao lại muốn đi ăn cùng anh a.
Từ Kiêu hồn vía lên mây, đầu óc cứ tua đi tua lại khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Trang Dục ban sáng, đột nhiên lắc lắc đầu.
Không được, anh đã sống hai đời người rồi, số tuổi cộng lại có thể làm cha người ta luôn rồi, nghĩ đi đâu không vậy.
Anh...!Anh chỉ muốn trợ công thôi mà, Từ Kiêu đan mười ngón tay vào nhau, nắm chặt lại để tự cổ vũ bản thân.
"Cậu làm gì vậy?"
Trang Dục đứng bên kia, vẻ mặt "một lời khó nói hết".
Ngụy Cảnh Thăng ở sau lưng Trang Dục bước ra, đẩy đẩy mắt kính, "...!Ngồi xuống trước đi."
Từ Kiêu: "..."
Từ Kiêu nhìn Ngụy Cảnh Thăng, rồi lại nhìn Trang Dục: "...!Hai người hẹn nhau?"
Ngụy Cảnh Thăng đẩy đẩy mắt kính, gật đầu, kỳ quái nhìn anh.
Ngụy Cảnh Thăng: "Trang Dục không nói với cậu?"
Từ Kiêu cười ha ha.
Có nói thì đã đâu như vậy.
Quả nhiên là anh nghĩ nhiều, anh đã nói mà, Trang Dục chính là nam hai a, anh toàn nghĩ lung tung gì đâu không.
Nếu tất cả chỉ là do anh tự não bổ quá mức, lòng Từ Kiêu không hiểu sao tự dưng thấy xấu hổ, nên chỉ im re đi theo.
"Uống trà, uống trà." Lần thứ hai Từ Kiêu trở lại hình tượng cợt nhả, lòng nhẹ nhàng hẳn ra.
Ngụy Cảnh Thăng ngồi đối diện Từ Kiêu, điện thoại rung lên.
Trang Dục: [Vậy đi, đừng nói là anh mới đến]
Ngụy Cảnh Thăng mặt không đổi sắc, hớp một miếng nước trà, cầm điện thoại lên, gõ gõ bàn phím.
Lập tức, Trang Dục như đang vô tình nhìn vào điện thoại.
Ngụy Cảnh Thăng: [Tôi được lợi gì?]
Trang Dục: "..."
Từ Kiêu rót trà xong: "Muốn ăn cơm trước không?"
Ngụy Cảnh Thăng ngó Trang Dục một cái, khẽ lắc đầu.
"Nói chuyện chính trước đi." Hắn đẩy đẩy mắt kính, sau đó mở máy tính ra, lấy ra một xấp văn kiện, "Đây là lịch trình kế tiếp."
Ngụy Cảnh Thăng nói được một hồi, Từ Kiêu mới nhìn thoáng qua, kinh ngạc nói: "Nhiều như vậy?"
Lời mời tham gia tạp kỹ, phỏng vấn phát sóng trực tiếp, còn có vài kịch bản điện ảnh...!Nguồn tài nguyên này, có phải tốt quá rồi không?
Chẳng lẽ nghệ sĩ bên Trang Dục đều có nhiều tài nguyên đến vậy?
"Nếu không phải..." Ngụy Cảnh Thăng vừa mở miệng đã bị Trang Dục liếc xéo, hắn dừng lại một chút mới nói tiếp, "Nhiêu đây là ít rồi đó."
"Mặc dù cậu đã yên hơi lặng tiếng gần một năm, nhưng nhân khí lúc trước vẫn còn đó," Ngụy Cảnh Thăng dùng đôi mắt mỏng như băng nhìn anh, tay gõ nhẹ lên bàn, nhàn nhạt nói: "Hơn nữa cậu cũng coi như là người thông minh, biết tìm Trang Dục xin tạp kỹ này, bây giờ ratings tập 1 là 1.2."
Từ Kiêu ha ha: "Vậy hả."
Lúc sashimi được dọn lên, Ngụy Cảnh Thăng đã giải thích hết những gì cần giải thích, hắn vốn là người ít nói, khi ba người ăn xong, Từ Kiêu xem lướt đám văn kiện đó.
"Mấy tài nguyên này đều cho tôi, bên Lâm Ý không thành vấn đề chứ?" Từ Kiêu nhìn Trang Dục, cười tủm tỉm nói, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cướp đồ của hắn."
Trang Dục không nói gì.
Ngụy Cảnh Thăng nhìn Trang Dục, lại nhìn