So với lần trước mà nói thì nữ chính có vẻ ổn định hơn, cô vui sướng bước đến trước mặt Lộ Thiên Tinh, đôi mắt ngập nước nhìn cậu, nghiêng đầu nói: "Thầy Lộ sẽ không quên em đấy chứ? Hôm kia gặp anh em quên không mang giấy bút nên không xin chữ ký anh được, lần này em đến xin lại nè."
Nói xong, đửa vở trong tay ra cho Lộ Thiên Tinh, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Lộ Thiên Tinh không nhận, mà nhìn lên xuống đánh giá vài lần mới bừng tỉnh nói: "Ra là cái cô tác giả không biết thấp giọng sao, trăm năm mới gặp một lần."
Thường Nhã khựng lại một giây, ngượng ngùng cúi đầu nói: "Làm thầy Lộ phải chế giễu rồi.
Khi đó em gặp anh lần đầu nên thật sự rất khẩn trương, đừng nói tới hạ giọng, em suýt quên mình là ai luôn."
Câu nói này tuy thẹn thùng nhưng ý tứ lại là bốn lạng đẩy ngàn cân, thẳng tay biến việc ồn ào lức trước thành bản thân quá khẩn trương.
Nhưng mà Lộ Thiên Tinh không cho cô vừa lòng, trầm mặc vài giây hỏi ngược lại: "Cho nên cô mới đến đây giải thích?" Cậu không đợi nữ chính trả lời, tiếp tục nói: "Cũng không cần đâu, nếu cô mà không tới đây thì tôi cũng quên luôn, nhớ làm gì, suy nghĩ nhiều rồi."
Nói xong, cậu trực tiếp xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định ký tên.
Thường Nhã suýt nữa trụ nổi.
Cô biết Lộ Thiên Tinh không thích mình cho nên mới cố ý tìm tới nơi đông người, nghĩ rằng đối phương bắt buộc phải giữ thể diện nhất định sẽ không làm khó mình, kết quả ai ngờ tên này lại tự đại như thế, diễn cho có lệ cũng lười!
Trong cơn giận dữ, cô nhận thấy được có người đang nhìn mình, chỉ có thể nhịn xuống, làm bộ mất mát cầm giấy bút.
Tự nói với bản thân: Không liên quan, Lộ Thiên Tinh đi rồi thì vẫn còn Phàn Vân Cảnh, chỉ cần tiếp cận như Lộ Thiên Tinh, có hắn trợ giúp thì hạ bệ tên đáng ghét kia cũng dễ như trở bàn tay!
Nghĩ, Thường Nhã trong lòng dễ chịu chút, điều chỉnh biểu cảm như vừa mới phát hiện bên cạnh còn có người, kinh ngạc nhìn Phàn Vân Cảnh: "Sao anh không đi cùng thầy Lộ?"
Người kia nghe vậy cũng hơi nhướn mày, sau đó thật sự xoay người đi luôn......!Đi luôn!!!
Thường Nhã không thể tin được nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, suýt nữa xé nát cuốn vở.
Hắn bị sao thế! Rõ ràng mình đã điều chỉnh khuôn mặt lẫn vóc dáng đến mức cao nhất rồi, khí thế, giọng nói đều hoàn mỹ, vì sao bọn họ có thể dứt khoát đi như vậy chứ! Hoàn toàn không thương hoa tiếc ngọc!
Không kể đến Thường Nhã hai lần vấp ngã đã nổi điên thành dạng gì, ngay cả Lộ Thiên Tinh khi nhận ra có người đuổi theo phía sau, phi thường kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu.
Phàn Vân Cảnh sắc mặt như thường, bình tĩnh hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Lộ Thiên Tinh cũng không dám nói đó là vợ tương lai của mi đó, chỉ có thể lãnh đạm trả lời: "Không có việc gì."
Phàn Vân Cảnh cười nhẹ, bình tĩnh nói: "Hình như MC gọi tới tên chúng ta rồi, lên đài đi."
Lộ Thiên Tinh nghi ngờ nhìn hắn, chờ đối phương nhướn mày hỏi lại làm sao vậy mới xụ mắt bước lên sân khấu —— ờ, chắc mình nghe lộn.
Trên sân khấu, MC đang phấn khởi giới thiệu để làm khán giả náo nhiệt.
Chỉ tiếc buổi trưa mùa hè các học viên chờ biểu diễn đang nóng muốn chết, tâm tình khó tránh khỏi nóng nảy, làm sao có tâm tư phản ứng một MC ồn ào.
Đừng nói náo nhiệt, ngay cả vô tay cũng thưa thớt vài người.
Lại qua một lúc lâu, trên sân khấu đột nhiên vang lên một tiếng micro chói tai, ngay sau đó có người thấp giọng "Lô" một câu, hỏi: "Có nghe rõ không?"
Âm thanh này......!
Cả trường quay yên lặng vài giây, trong nháy mắt nổi lên tiếng thét chói tai: "Lộ Thiên Tinh!!!"
Làm giám khảo suýt nữa văng thẳng lên nóc nhà, bọn họ vừa mới uể oải trở nên phấn chấn lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thanh niên đội mũ đang đứng trên sân khấu.
Là Lộ Thiên Tinh a, là Ca vương được cả nước công nhận, đứng đầu giới ca hát của nước Hoa, là nam thần không ai có thể phủ nhận, là nguồn cảm hứng lẫn mục tiêu của mọi sinh viên âm nhạc...!Nói cách khác, đây là thần tượng của mọi người!!
Có nam sinh còn kích động hơn cả nữ sinh, đỏ mặt tía tai hận không thể vọt ngay lên sân khấu.
Cũng may ban tổ chức đã sớm chuẩn bị bảo vệ đứng dưới sân khấu, sẽ không phát sinh việc ngoài ý muốn.
MC cao giọng bảo mọi người bình tĩnh, vất vả lắm mới trấn an được các học viên, liền thấy màn hình lớn chợt lóa, đột nhiên lộ ra hình ảnh của Lộ Thiên Tinh.
Cậu ăn mặc thường phục đơn giản, bởi vì trời nắng nên đội thêm mũ bóng chày, vành mũ hơi đè thấp, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt trắng nõn cùng với micro bên môi.
"Là người sống!!!" Cả trường quay an tĩnh bỗng nhiên bị một tiếng thét chói tai làm cho cười phá lên.
Bị bất ngời, Lộ Thiên Tinh cũng cười, "Ừm, người sống." Nghĩ nghĩ lại bổ sung nói: "Hàng real."
Mọi người cười càng lớn.
MC nhân cơ hội tiếp nhận quyền chủ động, cười nói: "Tôi cứ tưởng giới thiệu giám khảo mà không thấy phản ứng gì, ra là lo lắng có người giả mạo a...!Thầy Lộ với Phàn tổng tự giới thiệu một chút, để xác minh cho mọi người xem đây là người thật hay không."
Lộ Thiên Tinh: "Chào mọi người, tôi là Lộ Thiên Tinh."
Mọi người tự nhiên nhiệt tình đáp lại, vô tay sôi nổi hoan hô.
MC lại hàn thuyên vài câu, rồi lại hướng đến nhà đầu tư kiêm giám khảo Phàn Vân Cảnh.
Một bá đạo tổng tài đột nhiên xuất hiện làm giám khảo, coi như mồi ngon, khán giả vui vẻ hưởng ứng.
Công việc tiến triển thuận lợi.
MC là bạn bè Lưu Vân Trường mời từ đài truyền hình đến, sẽ không làm khó hai giám khảo.
Dưới khán đài đều là học viên càng càng dám.
Hai người đứng trên sân khấu, một người phụ trách trả lời vấn đề âm nhạc, người còn lại phụ trách khuyến khích, phân công quá chuẩn xác làm Lộ Thiên Tinh hoàn toàn không có cơ hội tự bôi đen.
Cũng may, sau khi kết thúc