Sau khi Tân Tinh Tú chính thức tiến vào giai đoạn gay cấn, phần bản quyền ngày càng gắt hơn.
Rõ nhất là có loại phương thức yêu cầu nạp phí hội viên mới có thể xem toàn cảnh hoặc xem trực tiếp ở trường quay, hoặc là đợi vài ngày cắt nối biên tập xong đã mới được xem.
Sau đợt lọc học viên kia, người xem nổi lòng hiếu kỳ tất nhiên sẽ chọn vế trước —— xem trực tiếp thì sợ gì ghép nối các thứ, bọn họ muốn xem hết cơ.
Hơn nữa ban tổ chức còn đặc biệt bố trí camera ẩn quay từ giám khảo đến học viên.
Cho nên lúc fan nhìn thấy Lộ Thiên Tinh nguyên cây đen, đội mũ lưỡi trai lạnh nhạt lại bị người đại diện đuổi theo ép ăn đường, bà con cô bác như hít phải thuốc lắc.
"Đậu má aaaaa Tinh Tinh của tui quá đáng iu aaa!"
"Chụy thích kiểu cam ẩn này đấy, hé hé Tinh Tinh ngọt quá trời, chụy cũng muốn ăn~"
"Tinh Tinh bị huyết áp thấp sao? Một lão fan 3 năm như tui lại không biết?"
"5 năm cũng không biết này, khóc, chắc tui là fan đú quá."
"Tinh Tinh chắc là sợ chúng ta lo lắng nên không nói ra? Lần đầu tiên tôi thấy luôn đó."
30 chưa phải là Tết.
Vẻ mặt ngạc nhiên của Lộ Thiên Tinh khi vào cửa, lại nhìn điểm tâm rồi ảo não sờ bụng, điều khiến fan gào thét là Lộ Thiên Tinh lật mặt nhanh hơn cả bánh tráng, giả vờ lạnh lùng ngồi trên ghế lười hình khủng long rồi suýt té.
Vô ý bán manh là vũ khí tối thượng! Cả kênh trực tiếp bị fan của Lộ Thiên TInh spam "aaaa" muốn toác luôn mục bình luận, các fan không biết nên nói gì mới giảm thiểu kích động lẫn tình thương của mẹ, hận không thể nhào tới ôm người về nhà thương thương.
Thật sự quá đáng yêu!
Phòng nghỉ, Lộ Thiên Tinh yên lặng đá cái ghế khủng long kia ra xa.
Bởi vì có chút xấu hổ, cậu theo bản năng liếc liếc, cầm tấm thiệp in logo Tân Tinh Tú đọc.
Mặt đầu có ghi quy tắc PK của vòng 1, 50 học viên sau đợt chọn lọc sẽ đấu với 50 học viên chính quy, phiếu bầu được giao cho khán giả xem trực tiếp, giám khảo không thể can thiệp.
Lộ Thiên Tinh nhìn qua nhìn lại, cuối cùng cũng chờ được Tiền Lãng trở về.
Cậu mới thả lỏng, thấp giọng nói: "Lát nữa hỏi xem camera phòng nghỉ có bị công khai không, nếu có thì đừng có đăng mặt tôi lên."
Tiền Lãng cảm thấy kỳ quái: "Cậu làm gì? Ăn que cay à?"
Lộ Thiên Tinh: "Không." Cậu nhìn cái ghế lười hình khủng long, ho nhẹ: "Suýt ngã."
"Ha ha ha ha." Tiền Lãng không thèm nể mặt cười toác mồm, bị dí hai cú vào đầu mới thành thật an ủi: "Được được tôi đi nói liền, để tôi đưa cậu tới phòng trang điểm đã."
Lộ Thiên Tinh ừ một tiếng, đi theo ra khỏi phòng nghỉ, cảm thấy không có camera mới thả lỏng lại.
Mới đi được hai bước thì cửa phòng bên đã mở, Phàn Vân Cảnh từ bên trong đi ra, nhìn thấy cậu gật đầu chào hỏi: "Xin chào."
Lộ Thiên Tinh: "Xin chào."
Phàn Vân Cảnh nói: "Cậu đang đến phòng trang điểm sao? Đi cùng nhau đi."
Lộ Thiên Tinh không từ chối.
Phàn Vân Cảnh lùi lại một bước, quan sát sắc mặt của cậu, phát hiện người này còn tái nhợt uể oải hơn hôm qua, nhíu mày chủ động hỏi: "Cậu khó chịu ở đâu sao? Sắc mặt không tốt lắm."
"Hả?" Tiền Lãng vừa nghe đã phản ứng nhanh hơn Lộ Thiên Tinh, vội vàng chạy tới trước mặt cậu ngắm ngía cẩn thận: "Vẫn đau đầu sao? Khó chịu thì tôi đi mua thuốc cho."
Lông mày Phàn Vân Cảnh càng nhăn hơn, nghiêm túc nói: "Đau đầu? Phát sốt?"
"Không có gì!" Lộ Thiên Tinh giành nói: "Hôm qua tôi ngủ không ngon, hôm nay dậy sớm thôi."
Thật ra bệnh huyết áp thấp của nguyên chủ quá nghiêm trọng, hôm qua làm việc liên tục 5 tiếng, về nhà ngủ được 3 tiếng vẫn không khỏe lên nổi, chiều tỉnh dậy thì đầu óc choáng váng, suýt không xuống giường nổi.
Đây là nguyên nhân tại sao quản gia cứ ép cậu ăn cơm, Tiền Lãng thì lo lắng như thế.
Nhưng người ngoài thì không cần giải thích gì nhiều.
Phàn Vân Cảnh nhìn sắc mặt Tiền Lãng, đột nhiên nhớ tới cái gì, móc hai viên kẹo bạc hà từ trong túi ra: "Ăn đi."
Nói xong hắn chú ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Lộ Thiên Tinh: "Tôi hút thuốc nên thường mang theo kẹo, vị không tệ lắm."
Lộ Thiên Tinh vừa định từ chối đã bị Phàn Vân Cảnh lột vỏ kẹo nhét vào miệng.
Vị ngọt thanh mát của bạc hà nháy mắt tỏa khắp khoang miệng, làm đầu óc thật sự tỉnh táo hơn.
Lộ Thiên Tinh đẩy đẩy kẹo trong miệng, vừa nói: "Cảm ơn."
Ngón tay Phàn Vân Cảnh giật giật, cuối cùng chỉ nén ừ một tiếng.
Lộ Thiên Tinh không chú ý, tìm vỏ kẹo xem hãng gì để nhờ Tiền Lãng mua, chỉ tiếc không thấy đâu, chỉ có thể cất túi đường vào túi rồi đi thay quần áo.
Thật ra toàn bộ trường quay, chỉ có phòng thay đồ và nhà vệ sinh là không gắn máy quay —— Nhà vệ sinh thì không cần nói, nhưng phòng thay đồ là để nghệ sĩ thay quần áo, chắc chắn không thể bị lộ.
Khán giả được quan sát toàn cảnh, đang cao hứng đột nhiên bị cắt, màn hình đen thui hiện lên một dòng chữ màu trắng "Nhắc nhở nhỏ: Nghệ sĩ đang thay quần áo không thể quay phim, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, sẽ quay lại ngay."
Sau đó là dấu ba chấm huyền thoại.
Có fan nói: "Ban tổ chức làm tui sung thế này rồi mà lại đột nhiên tắt à! Mở cửa vác máy quay vào!"
"Chuản, đều là vì lúc này đấy bà con, sau mấy người có thể tắt cam!"
"Hu hu tui muốn coi Tinh Tinh thay đồ, muốn coi eo của Tinh Tinh, muốn coi chân thon của Tinh Tinh...."
"Lầu trên im đi, tui chảy máu mũi rồi."
"Tui biết tại sao người ta lại tắt cam rồi, vì muốn cho chúng ta thấy bản chất đáng khinh của mình."
"Này là bản năng chứ bản chất gì......_(:3∠)_"
Không thể xem được gì nên fan đành ngồi tám chuyện đợi, lẩm bẩm muốn cắt cảnh Lộ Thiên Tinh bán manh cất vào kho, liền thấy màn hình đen biến mất, trực tiếp lại tiếp tục.
Camera nhắm ngay sân khấu, mở ra toàn cảnh.
Tiếng nhạc nổi lên, ánh đèn chợt lóe, nam nhân mang sơ mi đen lạnh lùng xoay người, đẩy gọng kính vàng rồi lại biến mất trong màn đêm.
Độp —— nhịp trống vang, nữ sinh môi đỏ xoay tròn dưới ánh đèn thấp thoáng biến mất.
Phụt —— hình bóng nam nhân ôn hòa tay để sau lưng lễ phép cúi chào.
Phụt —— thanh niên mang áo sơ mi màu xanh lam ngẩng đầu lên, chỏm tóc hơi vểnh, theo động tác nghiêng đầu của cậu như lóe lên tia sáng.
Người xem giờ mới phản ứng, vô số thét chói tai bùng nổ: "Đậu má a a a a a!"
Dưới tiếng thét rung trời lở đất, sân khấu lần nữa sáng lên, Liêu Thanh Minh mang áo bành tô dắt tay Thôi Mộng Tuyết mang váy bồng màu hường đi ra.
Bọn họ nhảy một bản Tango đơn giản, động tác khó đa số đều do Thôi Mộng Tuyết thực hiện, dáng múa ưu nhã thanh lịch, người người vô tay kịch liệt.
Âm cuối cùng rơi xuống, bọn họ biến mất dưới ánh đèn, âm thanh trầm thấp của nam nhân chậm rãi vang lên: "Sao trời rơi xuống cũng sẽ không mất đi bản chất, chìm trong dòng nước tối tăm chỉ cần trong lòng có thứ gọi là âm nhạc, dù không có tương lai, đặt chân đến nơi này chỉ cần dùng tiếng ca thắp sáng bản thân, ánh nắng mặt trời lần nữa sẽ chiếu rọi, đêm đen lần nữa đầy sao sáng."
Âm