Trong điện thoại im lặng một hồi lâu.
Rõ ràng đường truyền tín hiệu rất tốt mà, Lưu Vân Trường bỗng cảm thấy áp lực từ đâu xông tới, lạnh cả sống lưng, không dám nhiều lời nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, đối phương chậm rãi nói: "Cũng được, nhưng bảo Lộ Thiên Tinh tự đến lấy."
Lưu Vân Trường: "......"
Tôi vừa bảo là Lộ Thiên Tinh vắng mặt rồi, giờ ngài nói là không muốn trả chứ gì!!
Lưu Vân Trường gào thét trong lòng, nhưng thực tế thì đến lúc ngắt điện thoại cũng không dám hé răng, chỉ có thể vỗ vai Tiền Lãng, an ủi nói: "Phàn tổng không chịu trả thì tôi cũng bó tay, đợi thầy Lộ tới lấy đi."
Tiền Lãng cạn lời: "Một con cá thôi mà Phàn tổng cũng ba phải thế nhỉ..." Anh dừng lại, không nói tiếp câu mà hỏi: "Phàn tổng khi nào đến?"
Lưu Vân Trường thở dài một tiếng, tiếc nuối nói: "Nếu vừa rồi không gọi thì chắc sẽ thấy mặt, giờ gọi rồi thì chắc là không có khả năng."
Tiền Lãng khiếp sợ: "Tại sao không đợi anh ta tới rồi nói?!"
Lưu Vân Trường đúng lý hợp tình: "Vì nhìn mặt anh ta sao tôi mở mồm được!"
Tiền Lãng: "......"
Có lý.
Lưu Vân Trường lại an ủi vài câu, xoay người làm việc khác.
Tiền Lãng cũng không còn cách nào, vừa định rời đi thì đột nhiên bị người ngăn lại.
Thường Nhã ngẩng đầu hỏi: "Thầy Lộ đâu rồi ạ? Em muốn nói chuyện với anh ấy."
Tiền Lãng đanh mặt, nhướn mày nói: "Tệ quá, thầy Lộ có việc nên xin nghỉ rồi, tôi cũng không gặp được, phải đợi cậu ấy về đã."
"Sao lại bận chứ!" Thường Nhã lần này đã chuẩn bị rất tốt, nghiêm túc nói: "Lần trước thầy Lộ có hiểu nhầm em chút chuyện, có phải anh ấy không muốn em giải thích nữa không? Anh làm ơn nhắn lại cho thầy Lộ hãy cho em một cơ hội nữa, lần này em nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện, em đã chuẩn bị tốt rồi."
Tiền Lãng chờ cô nói xong mới nghi hoặc nhưng vẫn lịch sự mỉm cười: "Ngại quá, "anh" là ai vậy? Cô nghĩ rằng đây là người cô muốn gặp thì gặp muốn có cơ hội thì có ngay sao? Với lại, ý cô là tôi đang nói dối cô sao? Tôi đã gặp qua không biết bao nhiêu là nhân vật lớn, phải quá lắm mới nói dối để ứng phó với cô chứ, thất lễ thất lễ rồi."
Thường Nhã nắm tay, cố nén giận cúi đầu nói: "Xin lỗi, tại em quá nóng vội rồi.
Nhưng anh cũng biết tình trạng của em hiện giờ, em thật sự rất muốn giải thích rõ ràng, em không muốn bị hiểu nhầm nữa."
Lần trước quá mức tự tin, lại còn bị toàn dân ném đá, ai cũng cho rằng cô đã làm lãng phí một lần tin tưởng của Lộ Thiên Tinh.
Cô ảo não lắm, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể cố gắng chắp vá lại, nên cô cần phải giải thích rõ ràng với Lộ Thiên Tinh một lần nữa, dùng cậu để xoay chuyển tình thế.
Ai mà ngờ được tính toán với hiện thực nó khác xa nhau vậy chứ, đừng nói giải thích, từ hôm qua tới giờ cô còn chả gặp được Lộ Thiên Tinh!
Thường Nhã giận quá hóa điên, nghe bảo bận việc xin nghỉ thì tai tự lọc thành không muốn gặp mình —— bây giờ cô đinh ninh như thế rồi, nhưng không dám cãi lại Tiền Lãng, sợ chọc giận anh rồi gặp người kia còn khó hơn.
Chiêu lấy lùi để tiến không phải lúc nào cũng hiệu quả, Tiền Lãng mỉm cười ném ra một câu: "Tôi nói mà cô không tin thì tôi cũng bó tay." Rồi quay người bỏ đi, hoàn toàn không cho cô cơ hội dây dưa.
Thường Nhã tức đỏ cả mắt, chất vấn hệ thống: Hệ thống, tại sao cậu không đi tra xem Lộ Thiên Tinh đang ở đâu đi!
Hệ thống trò chơi nói: 【 Chắc là vì quy tắc của thế giới không cho phép, tôi không cách nào tra ra được.
】
Thường Nhã nghe không hiểu quy tắc thế giới gì đấy, mà nghe không hiểu thì càng cho rằng hệ thống vô dụng không thể tìm ra Lộ Thiên Tinh đang ở đâu.
Nếu tìm được thì mình đã sớm giải thích được rồi, không cần phải lo lắng sợ hãi như bây giờ, lỡ vòng loại ngày mai bị loại nữa là hết.
Không được, không thể để bị loại được.
Nếu không đứng vững ở Tân Tinh Tú thì sau này nhất định sẽ có nguy cơ lớn.
Đến lúc đó, ngay cả ba người khác đều không thể tiếp xúc chứ nói gì mỗi Lộ Thiên Tinh.
Cho nên cô cần phải nói chuyện với Lộ Thiên Tinh...!Còn có Phàn Vân Cảnh! Đúng, Phàn Vân Cảnh là nhà đầu tư, nếu giải thích rõ với anh ta, hay thậm chí là hợp tác thì cư dân mạng dù có tin Lộ Thiên Tinh đi chăng nữa cũng sẽ không thể bỏ phiếu loại mình được.
Phàn Vân Cảnh......!
Thường Nhã lạnh lùng nói: Hệ thống, cậu có biết Phàn Vân Cảnh đang ở đâu không?
【 Biết.
】
Cùng lúc đó.
Phàn Vân Cảnh vừa ôm bể cá tới tập đoàn Phàn thị.
Giống Lưu Vân Trường nói, không gọi điện thoại thì chắc là hắn sẽ tới Tân Tinh Tú xem qua kịch bản, nhưng vừa gọi xong, biết được có người muốn giành bé cá, ha hả, Phàn Vân Cảnh quyết định chưa lên sóng thì hắn sẽ không bao giờ đặt chân tới đó.
Vừa lúc công ty đang mở cuộc họp.
Hai ngày không tới, trong công ty đã chất đống việc vàn rồi.
Từ lúc Phàn Vân Cảnh bước ra khỏi thang máy, trợ lí lẫn bí thư, nói chung là cả một đoàn người vừa xúm lại vừa đi vừa nói.
Bé cá đang nằm nghỉ trong hang nhỏ, nhưng vì ồn quá nên nhịn không nổi chui ra hóng hớt.
Sắc lam trên đầu ngòi bút quen thuộc quơ quơ, người đàn ông nói nhỏ: "Tỉnh ngủ?"
Bé cá hất đuôi giả lơ, ai ngờ vừa quay ra đã thấy mấy đôi mắt lấp lóe biến dạng đang nhìn chằm chằm mình, kinh dị vô cùng.
Bé cá: "......"
Trong cuộc họp.
Phàn Vân Cảnh buông bút máy, ngẩng đầu nhìn quanh, đẩy lùi toàn bộ ánh mắt chăm chú kia, bình tĩnh nói: "Tiếp tục."
Mọi người: "Được được."
Cả một buổi sáng, Phàn Vân Cảnh bị xoay như chong chóng, ngoại trừ những lúc gõ gõ chọc ghẹo bé cá thì không hề có thời gian nhìn bé.
Cũng may đã đến giờ cơm trưa.
Trợ lý mang đồ ăn tới, 4 món mặn và 1 món canh.
Còn dặn dò trước —— bữa nào cũng phải có cá, hèn gì bưa trưa nay có cả cá —— món cá trê nướng, rau ngò xanh mơn mởn làm dậy lên màu sắc của món đó, nhìn là thèm.
Phàn Vân Cảnh theo thường lệ sắp món ăn lên bàn, dùng thìa sứ múc một miếng cá cho vào miệng, còn bình luận: "Thịt mềm, vị như lên tiên."