Khoảnh khắc cái bình thủy tinh vỡ vụn, toàn bộ gara yên tĩnh đến kì dị.
Phàn Vân Cảnh phản ứng nhanh nhất, đẩy Thường Nhã ra, khom lưng hất mấy mảnh thủy tinh ra, nhặt bé cá lên.
Sau đó chạy thẳng tới WC nam, mở vòi nước, thả bé cá vào ngay bồn rửa tay.
Đến lúc này giây thần kinh của hắn mới thả lỏng ra.
Phàn Vân Cảnh bị sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, hai tay chống trên thành bồn run nhẹ, hắn hít vào thở ra, muốn nhẫn nhịn, nhưng không nổi.
Hắn đá một cú vào cửa, phát ra âm thanh lớn làm cho đầu óc hắn minh mẫn hơn.
Bé cá đần ra, im lặng không có động tĩnh.
Sau khi rớt từ trên cao 1 mét xuống, tính theo chiều dài của cá thì chả khác mấy so với con người nhảy từ tầng 18 xuống, khá là kích thích.
Cậu đã làm gì thế?
Sợ nữ chính hoặc hệ thống của nữ chính sẽ phát hiện mình, cậu đã cố trốn thật kĩ rồi, sao cuối cùng vẫn gặp xui xẻo thế? Vì cậu có hào quang pháo hôi à? Lí do gì vô lí vãi ra!
Bé cá tức lật cả người, cái bụng trắng ngửa lên làm Phàn Vân Cảnh suýt trợn ngược mắt, vội vàng lật cậu nằm úp lại.
Vì quá tức giận đấm vào tường nên tay bị thương, lúc thò vào nước những giọt máu hòa vào màu nước trong khiến nó biến thành màu hồng nhạt.
Phàn Vân Cảnh nhíu mày, rụt tay lại, rửa sạch sẽ, đổ nước đầy bể bên kia rồi chuyển bé cá sang.
Bé cá giờ mới hoàn hồn, chỉ là càng nghĩ càng tức, mình vô tội chứ bộ, bơi qua bơi lại trong bồn rửa tay, lần nữa suýt lật ngửa người.
Phàn Vân Cảnh nhìn ra tâm trạng của cậu, an ủi nói: "Cho bé báo thù."
Mấy người cùng một giuộc cả! Đuôi cá quẫy qua quẫy lại, tức muốn hộc máu quay lưng về phía hắn, giận thật rồi.
Phàn Vân Cảnh biết mình cũng sai, im lặng đứng trước bồn rửa tay, siết chặt nắm đấm.
Vết thương vừa mới rửa lại lần nữa chảy máu, vết thương lan theo cánh tay chạy thẳng vào tim.
Cứ như có kẻ đã đâm vào phần mềm nhất của trái tim hắn hàng trăm lần vậy.
Máu vẫn cứ chảy như hắn dường như chẳng cảm thấy gì, chỉ là trong lòng lại quặn từng cơn.
Hắn quá sơ suất.
Hắn rõ ràng có thể ngăn chặn những việc này phát sinh.
Cộc cộc ——
Tiếng gõ từ phía sau cửa WC nam vang lên, trợ lý đưa một cái bể cá mới nói: "Tôi đã rửa sạch rồi, cũng đổ đầy nước luôn."
Phàn Vân Cảnh cầm lấy, thả bé cá vào bể.
Cái bể mới này giống y chang cái cũ, bé cá vừa xuống nước đã quen cửa quen nẻo chui ngay vào hang nhỏ, im lặng nằm yên.
Phàn Vân Cảnh nhìn một hồi lâu, xác định không có vấn đề gì nữa mới ngẩng đầu vô cảm hỏi: "Cô ta đâu?"
Khuôn mặt hắn không chút giận dữ, âm thanh bình thản như đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
Bộ dạng điềm tĩnh thế đấy, nhưng chẳng qua là sóng lặng trước bão lớn thôi, làm người sợ hãi vô cùng.
Trợ lý yên lặng cúi đầu, không dám đối mặt với hắn: "Ở bên ngoài, có vệ sĩ giữ lại, đang tra hỏi cô ta vào bằng cách nào."
"......"
Trong tầng hầm gara, Thường Nhã bị ngã xuống đất vẫn không thể đứng lên.
Cô đang chuẩn bị chạy trốn thì bị trợ lí giữ lại, sau đó lại bị vệ sĩ chặn đường, cảnh giác không cho cô động đậy.
Cô vẫn duy trì tư thế bị ngã, sau 20 phút cả tay lẫn đầu gối đã tê rát, mặt đất lạnh lẽo còn là nó khó chịu hơn vô số lần.
Nhưng trong lòng còn khó chịu hơn, bây giờ đầu óc cô loạn cả lên rồi.
Cô không cố ý, thật sự không cố ý.
Cô chỉ quá vội vã, muốn cản hắn lại để giải thích vài câu mà thôi, lúc ấy tay nhanh hơn não, không hề nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Nhớ lại bộ dạng của Phàn Vân Cảnh, Thường Nhã run rẩy không ngừng, cô liên tục hỏi hệ thống: Nên làm sao đây? Làm sao bây giờ?
Hệ thống nói: Tôi chỉ là một hệ thống, giúp đỡ cô cũng giúp được trong một phạm vi nhất định, còn lại tùy thuộc vào cô thôi.
Thường Nhã lại hỏi tiếp, hệ thống dứt khoát im lặng.
Không ai lường trước được chuyện này.
Nhưng xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi.
Tiếng bước chân từ xa lớn dần, chậm rãi đến khó thở.
Thường Nhã dường như không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, tay bám víu lấy mặt đất chống trụ để bản thân bớt run rẩy.
Cô nuốt nước miếng, lấy dũng khí nói: "Tôi, tôi không cố ý a ——"
Tiếng kêu thảm thiết thay thế lời giải thích.
Đôi giày da mới tinh đạp lên tay cô, hắn dùng sức, mấy ngón tay truyền đến đau đớn khó tả, cô hét lên muốn rút chân hắn ra.
Âm thanh của người đàn ông kia trầm thấp, chậm rãi nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý."
Hắn dịch chân ra, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang ngồi khóc thút thít.
Ánh mắt lạnh thấy xương, lạnh đến dọa người, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Bồi thường tổn thất cho cô, tôi sẽ trả toàn bộ tiền thuốc men, cô nhất định phải dưỡng sức cho tốt.
Đừng xuất viện sớm, phí lòng hảo tâm của tôi."
Thường Nhã cứng đờ, hắn muốn cô rời khỏi cuộc thi!
Điều cô lo lắng nhất là Lộ Thiên Tinh giở trò quỷ loại bỏ mình, nhưng giờ biến khéo thành vụng cưỡng ép rời đi!
Không, không thể như vậy được! Cô không cam lòng! Không cam lòng!!
Thường Nhã đột nhiên bật dậy, nhịn đau nói: "Hôm nay tôi không đến để làm vỡ bể cá của Phàn tổng, mà là mang theo sự thành thật để giải thích, muốn hợp tác với ngài.
Tôi đã nói, nếu trở thành nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí truyền thông của Phàn tổng thì tôi nhất định là con át chủ bài, tôi có thể đảm bảo bản thân sẽ còn nổi tiếng hơn Lộ Thiên Tinh, mang đến lợi nhuận gấp mười lần cho ngài."
"Nếu Phàn tổng còn chưa hết giận, tôi có thể kí hợp đồng