Ân Lương Thần lướt lên đọc lại, xem xong toàn bộ cuộc trò chuyện thì nhíu mày, tag Liêu Thanh Minh nói: "Anh cố ý để lộ."
Khẳng định, không phải nghi vấn.
Liêu Thanh Minh lúc lâu sau mới trả lời: "Nhưng tôi không phải người đầu tiên."
Ân Lương Thần nói: "Đây là lần thứ hai anh sai lầm."
Liêu Thanh Minh không trả lời.
Ân Lương Thần không buông tha, tag tiếp: "Nghe nói Thường Nhã bò lên giường anh? J"
Vừa mới còn lặng yên không một tiếng động Phàn Vân Cảnh nháy mắt thượng tuyến: "Vậy hả? Nên cậu ta mới kể với Tinh Tinh về chuyện Thường Nhã, thì ra là loại sai lầm này J."
Liêu Thanh Minh: "......"
Y đen mặt, chết cũng không nhận: "Tôi không biết hai người đang nói gì."
Ân Lương Thần: "Giới giải trí sâu không biết trước, muốn giấu cũng không có khả năng.
Nếu anh muốn giữ Thường Nhã lại thì phải chuẩn bị đối mặt với rắc rồi, nước đi sai lầm của anh đấy."
Phàn Vân Cảnh cũng theo sát: "Đúng là tin tốt, tôi phải kể với Tinh Tinh."
Liêu Thanh Minh lập tức nói: "Đừng nói cho Tinh Tinh, tôi sẽ không làm gì nữa đâu."
Phàn Vân Cảnh: "Chậm rồi, chuyện cậu làm đủ nhiều, tôi cũng không định để cậu tiếp xúc với Tinh Tinh nữa."
Ân Lương Thần cũng nói: "Anh bội ước, không thể bảo vệ Tinh Tinh."
Quan hệ hòa bình trở nên quyết liệt, Liêu Thanh Minh chọn im lặng, trong khung tin nhắn như bị gối đông lùa vào, không ai nói gì nữa.
Khách sạn.
Phàn Vân Cảnh vui vẻ gọi trợ lý đi điều tra sự việc của Thường Nhã và Liêu Thanh Minh.
Nếu Ân Lương Thần đã biết thì kiểu gì cũng đã bị loan tin trong giới, cũng không phải chuyện gì khá, Trợ lý điều tra rất nhanh, không đến nửa tiếng đã đưa tài liệu được soạn tỉ mỉ tới tay.
Phàn Vân Cảnh đọc qua một lượt, đặt điện thoại xuống đúng lúc cơm được đưa đến.
Hắn nhìn giờ, đứng dậy sang phòng bên gõ cửa: "Tinh Tinh? Dậy ăn nào."
Lộ Thiên Tinh ngủ rất lâu, người ngợm thẫn thờ, phải rướn hai lần mới dậy được, giọng khàn khàn đáp lại.
Phàn Vân Cảnh nghe được, dịu dàng nhắc nhở: "Đau đầu sao? Cơm lên rồi, ăn một chút đã rồi nằm tiếp."
Lộ Thiên Tinh lại ừ, nhưng phần dưới cơ thể lại không nhúc nhích.
Phàn Vân Cảnh gõ cửa lần nữa: "Tinh Tinh dậy nào, anh kể cho em chuyện bí mật này, về Thường Nhã."
Thường Nhã? Thường Nhã là a......!Nữ chính! Đầu óc trì độn đột ngột tỉnh táo hẳn, Lộ Thiên Tinh lập tức đáp: "Xong liền đây!"
Cậu phi thật nhanh xuống giường rửa mặt, thay áo quần rồi vọt ra mở cửa: "Chuyện gì?"
"Ăn cơm trước đã." Mắt Phàn Vân Cảnh nhìn cậu lãnh đạm, dừng một chút, lui bước nói: "Vừa ăn vừa nói."
Lộ Thiên Tinh nhíu mày: "Không nói trước được hả?"
"Không thể, anh sợ em đau đầu." Phàn Vân Cảnh đóng cửa lại giùm cậu, đưa gười sang phòng mình: "Có đi vững không?"
Lộ Thiên Tinh tặc lưỡi, thầm nghĩ mình đâu có uống say.
Lần thứ hai tới phòng Phàn Vân Cảnh ăn cơm, Lộ Thiên Tinh tự nhiên hơn trước, ngồi thẳng vào bàn ăn.
Phàn Vân Cảnh rất thích trạng thái này của cậu: "Ăn chút cháo đi, ăn đồ thanh đạm lót dạ đã."
"Ừm." Lộ Thiên Tinh trả lời, cầm chén cháo nóng lên húp.
Vì đợi một lúc rồi nên cháo không nóng lắm, Lộ Thiên Tinh húp hai ngụm rồi ngẩng đầu nhìn hắn, trán in thật to dòng vừa ăn vừa nói .
Phàn Vân Cảnh không chịu nổi sự đáng yêu này, thản nhiên bán đứng Liêu Thanh Minh, kể lại chuyện Thường Nhã bò giường y.
Lộ Thiên Tinh suýt nữa bị sặc cả cháo: "Thường Nhã? Bò giường Liêu Thanh Minh?"
Phàn Vân Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."
Lộ Thiên Tinh nhìn chằm chằm hắn không nói gì.
Ánh mắt đồng tình này lần trước Phàn Vân Cảnh thấy không hiểu, lần này thì gân xanh gần thái dương đã nhảy lên, rất muốn tét mông đối phương.
Hắn đe dọa: "Còn nhìn anh như vậy nữa là anh đánh đòn."
Lộ Thiên Tinh: "......" Yên lặng cúi đầu húp cháo.
Phàn Vân Cảnh miễn cưỡng bình tĩnh lại, thỉnh thoảng kể chút chuyện về Thường: "Cô ta ký hợp đồng không công ba năm với Liêu Thanh Minh, dùng để chứng minh giá trị của mình.
Không ngờ trượt giải Quán quân Tân Tinh Tú, ra mắt không thuận lợi, Liêu Thanh Minh không tiếp tục đầu tư cho cô ta nữa."
"Là tân binh không có tài nguyên, không có tác phẩm, nhanh chóng sẽ bị dư luận bỏ quân, vậy nên vừa giành được vai diễn quần chúng đã tính kế ông chủ...!Cũng chính là Liêu Thanh Minh."
Giọng điệu bình đạm của Phàn Vân Cảnh lộ ra chút vui vẻ nhàn nhàn khi người gặp: "Nghe nói lúc đầu còn tìm lý do công việc gặp cậu ta, sau này lại vô tình gặp nhiều hơn, đưa đồ ăn đưa cơm, còn hát cho cậu ta nghe, rất lãng mạn."
Đều là mấy chiêu tán trai, Lộ Thiên Tinh không để ý lắm, làm cậu kinh ngạc nhất là sự nghiệp của nữ chính lại không mấy thuận lợi, bây giờ vẫn còn là diễn viên quần chúng?
Lộ Thiên Tinh cảm thấy cực kỳ vô lý, húp thêm miếng cháo mới nhớ ra: "Cô ta là Á quân Tân Tinh Tú thì sao không phát triển về mảng âm nhạc?"
Đương nhiên là vì hắn tạo áp lực, Ân Lương Thần cố tình tranh cơ, cùng với đủ loại thủ đoạn ngầm ám chỉ không cho phép cô ta phát triển trong giới âm nhạc.
Nhưng những thứ này không cần phải kể, Phàn Vân Cảnh trấn nói: "Cô ta có khả năng làm diễn viên hơn, với lại ký hợp đồng với phòng làm việc của Ảnh đế, phát triển về mảng Điện ảnh là bình thường."
Lộ Thiên Tinh suy tư, nghĩ rằng nữ chính muốn nổi tiếng thì phải thường xuyên xuất hiện trước, so với ca sĩ thì diễn viên dễ được nhớ mặt hơn, chắc là cô ta có ý này.
Chỉ tiếc, nữ chính không ngờ Liêu Thanh Minh không hề giúp đỡ gì, để một tân binh như cô diễn vai phụ cơ bản nhất, nữ chính muốn