Phàn Vân Cảnh tai thính zậy.
Lộ Thiên Tinh không biết phải nói gì cho phải: "Anh nghe rồi còn hỏi gì nữa?"
Phàn Vân Cảnh vuốt má cậu: "Em thì sao hả? Không được nói chuyện với cậu ta!"
Lộ Thiên Tinh: "Cả giới Điện ảnh tôi quen mỗi anh ta, không thì hỏi ai giờ?"
"Anh đây." Phàn Vân Cảnh nghiêm trang nói: "Hỏi cậu ta không bằng hỏi luôn nhà đầu tư cho anh, em muốn đóng phim gì, anh giúp em nhận vai."
"Muốn diễn cũng phải xem xét kịch bản, tôi nghĩ có người chuyên nghiệp về vấn đề này thì dễ tham khảo hơn thôi." Lộ Thiên Tinh vừa giãy giụa vừa nói: "Tôi nghiêm túc đó, đừng quậy nữa."
Phàn Vân Cảnh không buông tay, còn vây chặt cậu hơn: "Không được là không được, em không nhờ anh lại đi nhờ người khác, nói bỏ là bỏ sao được?"
Lộ Thiên Tinh cười như không cười nói: "Có cần tôi nhắc nhở bây giờ anh cũng không phải gì của tôi không?"
Phàn Vân Cảnh không trả lời, dúi đầu cậu vào hõm cổ mình thì thầm: "Tinh Tinh, đừng đi."
Lộ Thiên Tinh trước giờ ăn mềm không ăn cứng, nếu Phàn Vân Cảnh cứng đầu cứng cổ thì cậu có thể gọi ngay cho Liêu Thanh Minh, nhưng thái độ nũng nịu của hắn làm cậu có chút bối rối không biết phải làm sao, một lúc lâu sau mới đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Vậy thì không đi nữa."
Phàn Vân Cảnh cười cười: "Tinh Tinh thật tốt."
Lộ Thiên Tinh hừ một tiếng, ghét bỏ nói: "Buồn nôn."
Phàn Vân Cảnh không để ý, nhích tới vuốt ve sau lưng cậu, nói sang chuyện khác: "Có phải dạo này Tinh Tinh gầy đi không nhỉ? Ngày mai đừng thức đêm, ăn cơm nhiều hơn chút."
Vì ai mà đây phải thức đêm hả! Lộ Thiên Tinh bực bội, xách tai hắn kéo thật mạnh.
Phàn Vân Cảnh không chống cự, dụi dụi đầu vào tay cậu, trong mắt đều là ý cười.
Lộ Thiên Tinh ghét bỏ hất đầu sang một bên, cái tay nhéo tai đã sớm bỏ xuống, yên lặng túm áo hắn.
Hộp thư đến của Phàn Vân Cảnh reo liên tục, thúc giục hắn nhanh ngồi lại vào bàn làm việc.
Lộ Thiên Tinh nhìn thấy màn hình máy tính của Phàn Vân Cảnh bả vai nhìn mắt, nhắc nhở nói: "Anh còn bận, tôi không quấy rầy nữa.
Tôi về phòng đây, anh bỏ ra đi."
Phàn Vân Cảnh bất động thanh sắc nói: "Về phòng làm gì?"
Lộ Thiên Tinh hiểu ý hắn, nói thẳng: "Yên tâm, tôi đã đồng ý không liên hệ với Liêu Thanh Minh rồi, tôi về sửa lại mấy bản nhạc thôi."
"Làm ở đây cũng được mà, như hôm qua ấy." Phàn Vân Cảnh nhìn cậu chăm chú, đôi mắt đen tuyền dịu dàng như nước: "Không cho em gọi Liêu Thanh Minh, anh còn muốn nhìn em nữa, muốn em ở lại bên cạnh anh."
Lộ Thiên Tinh chịu không nổi kiểu làm nũng này, tường thành sụp đổ.
Cứ thế, Phàn Vân Cảnh dọn dẹp đồ đạc xách va li cậu: "Còn nói tôi được chiều mà làm tới, rõ ràng anh còn hơn tôi."
Phàn Vân Cảnh cười không nói gì, lúc tiến vào trạng thái làm việc, họp hội nghị trực tuyến trong giây lát lại biến thành vị Tổng giám đốc nghiêm nghị quyết đoán.
Nhìn từ góc độ của Lộ Thiên Tinh, Phàn Vân Cảnh với nửa mặt bị che khuất sau chiếc laptop đen vẫn mang vẻ sắc bén hoàn mỹ, môi mỏng mỉm thắng, mày nhíu chặt như là gặp chuyện không vui, đôi mắt đen dịu dàng lúc nãy trở nên lạnh toát.
Quả nhiên, người trong video vừa nói xong Phàn Vân Cảnh đã tức giận, ném bút xuống bàn, chợt nhớ tới sự Lộ Thiên Tinh cũng đang ở đây, lại phát hiện đối phương đang đeo tai nghe nên: "Nếu chuyện này có tiếp diễn, tổn thất các người chịu trách nhiệm.
Thứ tôi muốn nghe là phương hướng giải quyết chứ không phải là mấy lời vớ vẩn nói qua nói lại, không muốn làm thì nộp đơn nghỉ việc!"
Lộ Thiên Tinh đeo tai nghe nhưng không bật tiếng: "......"
Dữ ghê.
Bên cạnh nhau một thời gian, có lẽ đối phương thường xuyên cười nên suýt nữa cậu đã quên mất hắn vốn là nam chính lạnh lùng, vô tình không lường trước được trong cốt truyện.
Tay đang sửa soạn lại bản thảo của Lộ Thiên Tinh ừng lại, một lúc sau vẫn không nhịn được lén nhìn hắn.
Phàn Vân Cảnh không nói gì, cầm điện thoại nhắn tin cho cậu: "Làm ồn đến em sao?"
Lộ Thiên Tinh cũng cầm điện thoại trả lời: "Không có gì đâu."
Phàn Vân Cảnh: "......"
Ánh mắt hắn bất đắc dĩ, gửi một cái icon xoa đầu mới tắt máy họp tiếp.
Lộ Thiên Tinh mỹ mãn nhấn trở về lại app ghi ấm
Lúc trước Lộ Thiên Tinh không biết mình cũng có khả năng soạn nhạc.
Nhưng lúc nghe nhiều loại âm thanh trộn lẫn cậu lại có linh cảm viết ra được gia điệu, thỉnh thoảng nhìn demo, thầm nghĩ đúng là kỳ lạ, mình viết được như này luôn hả? Ảnh hưởng của năng lực nguyên chủ khủng thiệt.
Lộ Thiên Tinh cất bản demo, thôi kệ.
Đời người hư ảo mà.
Tắt hết app làm việc, Lộ Thiên Tinh nhìn người kia vẫn đang bận rộn, ngồi yên lặng chơi điện thoại.
Còn hai ngày nữa là kết thúc kỳ một chương trình rồi, lúc đó mình có thể gặp Tiền Lãng nói chuyện đóng phim.
Về phần chọn kịch bản..
Nếu Phàn Vân Cảnh không cho mình tham khảo bên Liêu Thanh Minh thì cứ dí hết cho anh ta, còn mình chỉ cần vác cái mặt đơ đi đóng phim là ổn.
Lộ Thiên Tinh nói với hệ thống: Lần này mà không được nữa thì tao cũng hết cách mày ạ.
Hệ thống: 【......】
Nó lựa chọn ngủ đông chờ chết.
Điện thoại rung, Lộ Thiên Tinh tưởng Tiền Lãng sốt ruột quá nên gọi cho mình, nhưng vừa mở khóa lại thấy là tin nhắn của Phàn Vân Cảnh.
Phàn Vân Cảnh: "Chán hả?"
Lộ Thiên Tinh ngẩng đầu liếc hắn một cái, người kia không chớp mắt nhìn màn hình máy tính, vẻ mặt trước sau như một.
Khóe miệng cậu giật giật, trả lời: "Anh làm việc anh đi, đừng để ý tới tôi."
Trả lời xong thì tắt máy, nhưng điện thoại lại rung lên lần nữa.
Lộ Thiên Tinh mở khóa,