Đoạn Thu Dung đã gần 50 tuổi, dáng người không phát phì chút nào, vẫn phong độ như thời còn trẻ.
Ông bước nhanh tới, trên mặt lộ ra vẻ khẩn trương lo lắng, sốt ruột hỏi Hạ Xán: “Con à, mẹ con thế nào?”
Ngay khi Đoạn Thu Dung đến gần, Hạ Xán liền thu lại tàn nhẫn trong mắt, “Sao ông lại tới đây?”
Đoạn Thu Dung: “Ta vốn định đến nhà thăm con với mẹ con, nhưng tới nơi lại phát hiện cả hai người đều không có nhà, là hàng xóm nói cho ta biết mẹ con bị bệnh đang nằm viện, nên ta vội đến đây, mẹ con giờ ở đâu? Bác sĩ nói sao?”
Đoạn Thu Dung nói hợp tình hợp lý, nhưng Hạ Xán lại biết, Đoạn Thu Dung còn lâu mới có ý tốt đi thăm hai mẹ con anh như vậy.
Thật ra Đoạn Thu Dung đã mua chuộc được hàng xóm sống đối diện nhà anh, chỉ cần phát hiện ra chút động tĩnh nào từ nhà anh, người đó sẽ báo cho Đoạn Thu Dung ngay.
Cho nên Hạ Tinh chân trước vừa vào viện, chân sau Đoạn Thu Dung đã tới nhanh như vậy.
Đoạn Thu Dung đã sớm tính kế hai mẹ con Hạ Xán, chỉ chờ cơ hội như ngày hôm nay.
Hạ Xán nhìn thấu mọi chuyện, anh lạnh lùng nhìn Đoạn Thu Dung diễn trò, đáng tiếng từ vẻ mặt đến lời nói đều giống hệt đời trước không chút thay đổi, khó tránh khỏi khiến anh cảm thấy nhàm chán.
Hạ Xán nhìn đi chỗ khác, nói: “Mẹ vừa ra khỏi phòng phẫu thuật, vẫn còn chưa tỉnh, bác sĩ nói kiểm tra phổi có khối u, chưa xác định được là lành tính hay ác tính, còn cần đợi kết quả xét nghiệm chuyên sâu.”
“Sao lại như vậy chứ?!” Đoạn Thu Dung ra vẻ đau khổ tột cùng, cơ thể lảo đảo lùi về sau hai bước, “Ta vừa mới tìm lại được cô ấy, còn chưa kịp đền bù những thua thiệt cô ấy phải chịu đựng suốt bao năm qua vì ta, ông trời ơi, sao ông lại đối xử tàn nhẫn với tiểu Tinh như vậy? Tại sao lại muốn để cô ấy chịu đau ốm bệnh tật? Tại sao không trừng phạt ta?
Hạ Xán lạnh lùng nói: “Còn chưa khẳng định là ung thư phổi, ông cũng không cần ra vẻ mẹ tôi hết thuốc chữa như thế.”
Đoạn Thu Dung lúng túng trong chốc lát, sau khi lấy lại vẻ mặt mới gật đầu nói: “Phải phải phải, dù sao chúng ta cũng nhất định cứu được mẹ con, yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hai mẹ con các con!”
Tô Tễ Tinh ngồi một bên rốt cuộc cũng hiểu ra mọi chuyện.
Nguyên lai người này chính là người cha cặn bã của Hạ Xán, Đoạn Thu Dung!
Kỹ thuật diễn vụng về như vậy, nếu không biết còn tưởng vừa rồi ông ta đang đóng phim của Quỳnh Dao, không trách được lại hết thời!
Tô Tễ Tinh cũng biết rõ, Đoạn Thu Dung lúc này nhìn như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng thực ra là cháy nhà mà đi hôi của.
Tình tiết tiếp theo sẽ là Đoạn Thu Dung giả mù sa mưa nói với Hạ Xán, tiền thuốc men để ông ta trả.
Nhưng cậu biết tính cách Hạ Xán giống hệt mẹ mình, đều là kiểu người tâm cao khí ngạo, sẽ không nhận bố thí từ người khác, nếu không Hạ Tinh cũng sẽ không một mình nuôi lớn Hạ Xán nhiều năm như vậy, cho dù phải chặt đứt quan hệ với người nhà, cũng không chịu đi tìm ông ta.
Hạ Xán biết mẹ mình không muốn có chút dính líu nào với tên bội bạc Đoạn Thu Dung này, nên Hạ Xán tất nhiên không chịu tiếp nhận ‘ý tốt’ của Đoạn Thu Dung, ông ta liền nhân cơ hội này đưa ra chủ ý, nếu thật sự không muốn nhận vậy đổi thành ông ta cho Hạ Xán vay cũng được, việc cấp bách bây giờ là chữa bệnh cho Hạ Tinh, tiền có thể để sau này từ từ trả.
Đoạn Thu Dung biết hai mẹ con Hạ Xán ở thành phố này không nơi nương tựa, Hạ Xán chỉ là một đứa trẻ, căn bản không giải quyết nổi tiền thuốc men kếch xù của mẹ, cuối cùng chỉ có thể xin ông ta giúp đỡ.
Cuối cùng Hạ Xán vẫn phải đi vay tiền Đoạn Thu Dung, còn viết cả giấy nợ, có giấy nợ trong tay, Đoạn Thu Dung đợi đến khi cuộc phẫu thuật của Hạ Tinh kết thúc, liền xé bỏ lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa, bắt ép Hạ Xán hoặc là trả tiền, hoặc là phải ký hợp đồng với phòng làm việc của ông ta.
Hạ Xán không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành khuất phục dưới thủ đoạn của Đoạn Thu Dung, biến thành công cụ kiếm tiền cho ông ta.
Tô Tễ Tinh biết người tới là Đoạn Thu Dung xong, nhìn đến mặt ông ta cũng khiến cậu tức đến ngứa răng, người ta đều nói hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà tên cặn bã Đoạn Thu Dung này hãm hại con mình không chút nương tay, đúng là cầm thú cũng không bằng!
Tô Tễ Tinh đứng sau lưng Hạ Xán lén nắm chặt tay, lão súc sinh, dám bắt nạt tiểu Xán nhà ta, xem ông đây thu thập mày thế nào!
Đầu tiên Tô Tễ Tinh nhân lúc Đoạn Thu Dung không chú ý, lấy điện thoại bật chế độ ghi âm lên, sau đó ra vẻ tò mò hỏi Hạ Xán: “Hạ Xán, ông ta là ai vậy?”
Đoạn Thu Dung thấy cậu cũng ăn mặc như học sinh cấp ba, cũng không để ý, nhìn cậu cười hòa ái nói: “Cháu là bạn học của Hạ Xán phải không? Cám ơn cháu đã đến đây bầu bạn với nó, ta là cha của Hạ Xán.”
“Chú là cha của Hạ Xán?” Tô Tễ Tinh cố trừng mắt kinh ngạc, nhìn về phía Hạ Xán, “Sao tôi chưa bao giờ thấy cậu nhắc tới cậu còn có cha?
Hạ Xán không muốn để Tô Tễ Tinh nói chuyện với Đoạn Thu Dung, quen biết với loại người cặn bã thế này, chỉ tổ bị vấy bẩn, anh bực bội mím môi, ngắt lời Tô Tễ Tinh: “Đừng hỏi, cậu về trước đi.”
Tô Tễ Tinh không nghe, ngược lại còn xoa xoa cằm như đang suy tư gì đó mà đánh giá Đoạn Thu Dung, “Chú à, cháu cứ có cảm giác trông chú quen quen, dường như gặp qua ở đâu rồi thì phải, Ah! Cháu nhớ ra rồi! Chú có phải từng đong phim không? Tên là...!Đoạn, Đoạn Thu Dung đúng không! Mẹ cháu thích chú lắm đấy!”
Đoạn Thu Dung thấy Tô Tễ Tinh nhận ra mình, cũng không phủ nhận, chỉ cười khẽ, giọng điệu còn rất tự hào, “Đúng vậy, là ta, ta chính là Đoạn Thu Dung.”
Hạ Xán yên lặng liếc nhìn Tô Tễ Tinh, cậu từng nói với anh rằng