Đoạn Thu Dung giận chính mình lại thua trong tay một trên nhãi con cấp ba còn chưa đủ lông đủ cánh, nhưng cũng không làm gì được, ông ta đâu thể trở mặt ngay lúc này.
Ông ta đành giả mù sa mưa cười nói: “Sao chú lại quỵt nợ được chứ? Hạ Xán là con chú, chú đương nhiên muốn giúp nó cứu mẹ nó, yên tâm, ngày mai chú sẽ mang tiền đến cho cháu, nhưng cháu phải hứa với chú, nhận được tiền thì xóa đoạn ghi âm đi biết chưa?”
Tô Tễ Tinh nở nụ cười ngây thơ vô hại: “Dĩ nhiên cháu tin chú, cháu đảm bảo chỉ cần ngày mai nhận được tiền, sẽ xóa đoạn ghi âm ngay, vậy cũng đỡ phải viết giấy nợ!”
Đoạn Thu Dung tức đến suýt nghiến nát răng hàm, nhưng vẫn bày vẻ hòa ái dễ gần, nói với Hạ Xán: “Vậy thì tốt, ta về trước chuẩn bị tiền, con ở lại đây chăm sóc mẹ cho tốt, có việc gì nhớ gọi điện cho ta.”
Hạ Tinh còn chưa tỉnh Đoạn Thu Dung đã vội vàng rời đi, làm gì còn bộ dáng muốn bồi thường cho bà.
Hạ Xán dửng dưng quay mặt đi không thèm nhìn ông ta.
Đoạn Thu Dung lúc đến có bao nhiêu tự tin, chắc chắc có thể túm chặt mẹ con Hạ Xán trong lòng bàn tay, thì lúc rời đi có bấy nhiêu mất mặt, không những mất toi ba mươi vạn, mà đứa con ruột của ông cũng không chịu nhận ông là cha.
Vừa mất người vừa mất của.
Sau khi Đoạn Thu Dung rời đi, Hạ Xán nhìn Tô Tễ Tinh chằm chằm một lúc, hỏi: “Vừa rồi cậu cố ý ghi âm phải không?”
Tô Tễ Tinh gật đầu thừa nhận.
“Sao lại làm vậy?” Hạ Xán hỏi.
Tô Tễ Tinh khoanh tay nói: “Nói sao nhỉ, tuy trước kia tôi chưa từng gặp cha cậu...”
Hạ Xán nhíu mày, ngắt lời cậu, “Ông ta không phải cha tôi, tôi không có quan hệ gì với ông ta hết.”
“Được rồi,” Cậu nhún vai, “Vậy thì chú Đoạn, tôi vừa nhìn thấy ông ta liền cảm thấy con người này rất dối trá, rất giả tạo.
Ông ta luôn mồm nói muốn bồi thường cho cô Hạ, nhưng ông ta đến rồi mà chưa từng vào trong thăm cô Hạ, cái bộ dạng này mà cũng gọi là quan tâm sao? Vì vậy tôi cẩn thận ghi âm lại cuộc trò chuyện của chúng ta, không sợ sau này ông ta không chịu thừa nhận.”
Hạ Xán cụp mắt cười, hiếm khi con thỏ ngốc lại thông minh như vậy.
“Tóm lại Hạ Xán, cậu đừng tin cái ông chú họ Đoạn đó, ông ta không phải người tốt,” Tô Tễ Tinh ưỡn ngực, vỗ vỗ, “Tin tưởng tôi, anh Tinh sẽ bảo vệ cậu!”
Trên đỉnh đầu Tô Tễ Tinh dựng lên một lọn tóc trông rất ngốc, khiến Hạ Xán nhớ đến con thỏ mình từng nuôi hồi học tiểu học, vừa ngốc vừa đáng yêu.
Lọn tóc kia rất hấp dẫn người khác, nhìn thật muốn vuốt lại, Hạ Xán cũng thực sự làm vậy, anh vươn tay vừa vuốt lại tóc Tô Tễ Tinh vừa hỏi: “Cậu định bảo vệ tôi kiểu gì? Cậu cũng chỉ là học sinh.”
“Này, tay cậu để đâu đấy! Tôn trọng chút, đừng làm loạn!” Tô Tễ Tinh bất mãn cản tay Hạ Xán lại, trừng mắt nhìn anh nói, “Tuy hiện giờ tôi chỉ là học sinh, nhưng cậu đừng quên tôi còn là cậu ấm nữa đấy! Dù sao sau này cho dù cậu gặp khó khăn gì, đều phải nói với tôi, tôi nhất định sẽ giúp cậu hết sức có thể!”
Tô Tễ Tinh nghĩ, dù sao giúp anh ta cũng chính là giúp mình, cậu còn đang đợi Hạ Xán kiếm bộn tiền về cho mình trong tương lai đây.
Nhìn vẻ mặt thề thốt của Tô Tễ Tinh, trong lòng Hạ Xán dâng lên một dòng nước ấm.
Chàng trai này đã ở bên cạnh anh lúc anh thống khổ, phẫn nộ nhất, khiến cho anh nhận ra, trên thế giới này ngoại trừ mẹ, vẫn còn có người quan tâm anh, để ý anh.
Đời trước, Hạ Xán đã trải qua quá nhiều chuyện ghê tởm, bị cha ruột lợi dụng, bị bạn tốt phản bội, bị người đại diện bán đứng...!Tuy rằng sau cùng anh đều khiến từng người bọn họ phải trả giá đắt.
Nhưng sau khi đã báo thù hết thảy, Hạ Xán lại phát hiện bản thân không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Kẻ thù đã không còn, nhưng trên đời cũng chẳng còn thứ gì đáng để anh lưu luyến nữa.
Cuối cùng, anh lựa chọn kết thúc sinh mạng mình trong bồn tắm, nhưng mở mắt lần nữa lại quay về năm mười sáu tuổi, khi mọi thứ vừa mới bắt đầu.
Có lẽ đến ông trời cũng cảm thấy đời trước anh sống quá khổ, nên cho anh một cơ hội sống lại.
Còn phái một con thỏ ngốc đến cứu rỗi anh.
Tô Tễ Tinh xuất hiện đã khiến anh vốn đang bi quan tuyệt vọng thức tỉnh, mặc dù đời này mẹ anh vẫn bị bệnh, nhưng vẫn có một số điều đã khác với đời trước, không phải sao?
Thay vì than trời trách đất, anh nên vì hai con người quan tâm anh này, mà đánh cuộc với ông trời một phen.
Chẳng bao lâu sau, y tá từ phòng bệnh Hạ Tinh bước ra, nói với hai người bệnh nhân đã tỉnh
Hạ Tinh tỉnh, hai mẹ con chắc chắn có chuyện riêng cần nói, Tô Tễ Tinh cũng không tiện đi vào, liền chờ ở ngoài, để Hạ Xán vào một mình.
Hạ Tinh vừa tỉnh dậy, nhìn thấy con trai bước vào sợ con lo lắng, liền miễn cưỡng cười, nói với giọng suy yếu: “A Xán, để con lo lắng rồi, mẹ không sao.”
Hạ Xán bước tới nắm tay mẹ mình, cười nói: “Mẹ, mẹ sẽ