Vinh thành là địa phương vô chủ , là khối thịt mỡ mà các phe nhân mã đều muốn cắn một cái, mà nơi này chính là nơi quân tư nhân của hắn đóng ở Vinh thành.
Hàn Doanh vừa hạ xuống đã có người cung kính tiến lên, người đi đầu thấp giọng nói: "Thiếu soái, danh sách đều ở nơi này."Hàn Doanh nhìn lướt qua, không nói gì, chỉ hơi nhấc ra tay, ra hiệu mọi người đi theo.Mấy người lập tức lẳng lặng đuổi tới, dọc theo sân đi tới thư phòng, nhưng có một người cao lớn đi cuối cùng không kiên nhẫn được, vừa đi một chút liền nhịn không được muốn hỏi: "Thiếu soái, chúng ta lần này..."Hắn đi theo ở phía sau, không thấy Hàn Doanh trả lời thì nhăn lại lông mày, bỗng nhiên một luồng kình khí lao thẳng về phía hắn .Cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt làm cho hắn lông tóc dựng đứng, nhưng đạo kình khí kia quá nhanh hắn căn bản tránh không kịp, trực giác làm cho hắn không dám phản kháng, một giây sau lỗ tai liền tê rần, theo bản năng đưa tay lên sờ, nhất thời cảm thấy có chất lỏng dính vào tay.Lưng không khỏi từng trận phát lạnh, hậu tri hậu giác nghĩ đến lúc đó chỉ cần hắn gần Hàn Doanh thêm hai tấc, bị cắt ra chính là động mạch cổ.
Hắn không dám thở mạnh, một đường cẩn thận từng li từng tí cùng hai người còn lại theo Hàn Doanh đi vào thư phòng.
Sau khi Hàn Doanh ngồi xuống, mới nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn" "Ngươi đã chuyển vào tổ hành động bao lâu?""Lúc trước thuộc hạ là thụ hạ của tướng quân Giang Thái " thấy Hàn Doanh đưa tay ra, đại hán vội đem lỗ tai mới bị Hàn Doanh cắt ra để trên lá thư đưa trở về, tiếp tục đáp: "Chuyển tới tổ hành động gần một năm...""Nếu gần một năm...!" Hàn Doanh đem thư ở trên bàn mở ra, gõ mặt bàn, "...!Làm sao ngay cả quy củ cơ bản đều không học được?"Tiếng gõ bàn rõ ràng rất nhỏ bé, lại làm cho hán tử cao to kinh hoảng quỳ xuống, còn muốn giải thích thêm vài câu, lại nghe Hàn Doanh nói thẳng: "Trở về học thêm nửa năm lại quay lại."Câu nói này diệt sạch gần một năm huấn luyện khổ cực của hắn trải, nhưng hắn chỉ có thể nghiêm túc mà chấp nhận, không dám nói gì.
Ngoài cửa thổi vào một cơn gió, thổi qua một góc lá thư , trên mặt bàn chính là danh sách nhân viên bị nghi ngờ là nội gián.Cũng có thể hiểu được tại sao hán tử vừa nãy gấp như vậy, chuyện như vậy đều là sự kiện nóng bỏng tay.
Cứ điểm này có tới 20 mươi người , nhưng hai lần hành động cơ mật gần đây, lại liên tiếp chết mất năm người.Hai mươi người này tại bản địa đều có chuyên nghiệp uy tín và danh vọng xã hội, được đào tạo ưu tú, thiếu một người cũng đã là tổn thất lớn.
Hàn Doanh không tiếp tục nhìn danh sách, mà rót một chén trà chậm rãi uống.
Hắn không nói lời nào, người phía dưới cũng không dám nói chuyện, bầu không khí trong phòng dần dần trầm mặc, đợi tới lúc hắn uống hết trà mới mở miệng: "Không cần phí tâm tư đi tìm nội gian -- chỉ sợ bây giờ tìm cũng không kịp.
Chờ tại đây , hắn sẽ tự động xuất hiện."Hai người phía dưới đều có chút không hiểu, mà Hàn Doanh vừa nói xong không bao lâu, liền nghe tiếng ồn ào mơ hồ truyền tới từ ngõ hẻm.Âm thanh càng ngày càng gần, cuối cùng tới trước cửa viện.
Hàn Doanh nheo mắt lại, sau đó để ly xuống, đứng lên đi về phía trước viện.Kiến trúc nơi này rất vi diệu, vị trí vốn là nằm ở sâu trong ngõ hẻm, thời điểm thi công dùng phương pháp xáo trộn, nhìn như chỉ có một tầng, trên thực tế bên trong có hai tầng.
Hai người vội vàng nhấc chân đi theo Hàn Doanh, chỗ tối vài cái bóng tùy theo mà thay đổi vị trí.
Ngoài cửa viện huyên náo vẫn còn tiếp tục: "Mở cửa! Có đạo tặc chạy trốn đến vùng này, phòng tuần bộ muốn lần lượt sưu tra từng hộ! !"(sưu tra : tìm kiếm, truy tìm)Cửa vừa mở ra liền thấy một người không chờ được nữa bước vào, chính là Trần Đôn Phục từng bị Hàn lão gia tử cười nhạo vì quân không chính quy, tự mình mang th eo một đội binh tuần tra, không nói hai lời liền muốn đi vào bên trong.Lúc này một thanh âm theo gió tiến gần : "Trần tướng quân, đã lâu không gặp."Lời nói không có ác liệt, cũng không có sát khí, chỉ có quyết đoán không thể nghi ngờ, phát ra từ Hàn Doanh đang bước lại gần , Trần Đôn Phục ngây người, tay đặt tại bên hông nắm thật chặt, sắc mặt vốn nặng nề lại âm trầm thêm hai phần, lập tức ngẩng đầu lên theo tiếng nói nhìn lại : "Hàn thiếu soái" cố ý làm ra bộ dáng kinh ngạc, nhíu mày lại nghi hoặc hỏi: " Tại sao ngài lại ở chỗ này? Ngài đại giá quang lâm Vinh thành, một chút tin tức ta cũng không biết...""Ta chỉ là tới ngắm cảnh.
Người yêu ở nhà buồn bực, liền đề xuất tới Vinh thành đi dạo " nói đến hai chữ người yêu, thần sắc Hàn Doanh mang theo một tia ôn nhu không dễ phát hiện : "Nhưng vừa vặn lại có một vị cố nhân ở nơi này, nói chuyện vui vẻ đến quên mất thời gian.""Vậy thật đúng là không may " Trần Đôn Phục rất là khổ sở nói: " Ta đang đuổi bắt một tên đạo tặc ở chỗ này,