Một bữa cơm, kết thúc dưới ánh mắt tự cho là bí mật nhưng kỳ thật là táo bạo trắng trợn nghiên cứu của Ôn Hi.
Ăn cơm xong Tư Cảnh đem hết tất cả chén đĩa trên bàn đều bỏ hết vào bồn rửa bát, lại lau cái bàn tỉ mỉ sạch sẽ, sau đó mới trẫm tĩnh mở miệng, " Ôn Hi, ngày mai là thứ bảy.
"
"Thứ bảy thì làm sao?" Nói xong câu này Ôn Hi mới nhớ tới chính mình mới chỉ là học sinh trung học, thứ bảy vẫn phải đến trường học bổ túc.
Tưởng tượng đến thứ bảy mà vẫn còn dậy sớm, trên mặt cậu trực tiếp hiện ra vài phần không vui.
Mà Tư Cảnh cố ý vô tình nhìn thấy toàn màn này, trong lòng phát lạnh, nhàn nhạt nói " Còn muốn tôi tiếp tục xin nghỉ học sao?"
Ý tứ lời này đã quá rõ ràng, hai người bọn họ đã xin nghỉ phép 4 ngày, mà xin phép với lý do chính là Tư Cảnh bị thương nên cần người chăm sóc, hai người bọn họ cùng một chỗ là truyện cả trường đều biết, cho nên người ở bên ngoài xem việc chăm sóc Tư Cảnh đương nhiên là trách nhiệm của Ôn Hi.
Thế nhưng, việc xin nghỉ đã được chấp thuận, nhưng có chăm sóc hay không thì chỉ có hai người bọn họ rõ ràng
Nguyên thân đem tiểu đáng thương từ trên lầu đẩy xuống cầu thang, trong lòng không hề có một chút áy náy, mà chuyện này thuận thế hoàn thành kế hoạch lười biếng không muốn đi học của bản thân, thậm chí còn vui vẻ lên kế hoạch lần sau sẽ làm cho Tư Cảnh đi bệnh viện để làm cớ xin nghỉ phép, đúng là suy nghĩ khốn nạn mà.
Nghĩ đến đây, trái tim đang cứng rắn của cậu trực tiếp hóa thành một vũng nước, cảm giác áy náy theo ngực tràn ra khắp tứ chi, không kịp che giấu, cậu mím chặt môi, yết hầu gian nan phun ra thanh âm đầy khàn khàn, " Thân thể của cậu có khá hơn chút nào không? Đầu con đau không? Muốn nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa không?"
Nghe nói như thế Tư Cảnh không có trả lời, mà mở to hai mắt lạnh lùng như chim ưng nhìn cậu, tựa như muốn đem da thịt cậu đều nhìn thấu.
Ôn Hi bị hắn nhìn run run, " Cậu, cậu nhìn tôi làm gì "
Thanh âm cực khẽ, Tư Cảnh mặt vô cảm hỏi lại: " Tôi có cần nghỉ ngơi hay không? Chẳng phải là muốn nghỉ ngơi hay không đều phụ thuộc vào cậu à"
Thiếu niên như cục bông nhưng lại buông ra những lời nói dứt khoát sắc bén trực tiếp chặn lòng Ôn Hi lại khiến cậu hô hấp khó khăn,Ôn Hi bình tĩnh điều chỉnh lại nét mắt, chiếc cằm nâng lên giống như một con thiên nga kiêu ngạo,: " Tâm tình tôi hôm nay tốt, cho nên cho cậu quyền lựa chọn.
"
Tư Cảnh nhìn thẳng mặt cậu, thật lâu sao không có dời mắt.
Dù cho biết đây có thể là âm mưu, có thể sẽ bị cười nhạo nhục nhã, nhưng hắn vẫn là mở miệng nói thật: " Tôi muốn đi học"
Tầm mắt Ôn Hi nhìn từ băng vải vòng trên đầu của thiếu niên chậm rãi chuyển qua khóe môi đang căng chặt, mí mắt hơi rũ, phun ra giọng điệu không dao động, " Vậy thì đi thôi"
Nghe nói như thế Tư Cảnh không có nói nữa, trực tiếp xoay người rời đi.
Ôn Hi nhìn thấy bóng dáng của hắn, khống tự chủ được lại thở dài
Tiểu đáng thương thực sự quá tội nghiệp
Không chỉ ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngay cả chuyện đi học cũng không thể chính mình tự làm chủ
Trong nguyên tác, đoạn cốt truyện này trên thực thế chỉ là một đoạn ngắn, nhưng đến lúc tự mình trải qua cậu mới cảm thấy Tư Cảnh chắc phải 8 kiếp xui xẻo mới gặp phải Ôn Hi
Cuộc đời ngắn ngủi như một đóa hoa hoàn toàn bị che khuất dưới bóng dáng của Ôn Hi.
Bản thân mình tuy nói không phải là Thánh Vương gia, nhưng đối mặt với đứa nhỏ như vậy, cậu vẫn là nghĩ muốn giúp một tay.
Nhưng mà sự thật chứng mình, ý tưởng mà cậu muốn thực hiện thực sự khó như lên trời.
Địch ý mà tiểu đáng thương đối với cậu nếu có con số biểu hiện, sợ không phải là đầu số 9, mà là vô số kể.
Ôn Hi mãi không thấy người này cho đến ngày hôm sau đến trường, ngồi ở bàn thứ 2, tư thế đoan chính, chăm chỉ viết, không biết đang chép cái gì.
Cậu vừa đi đến chỗ ngồi thứ hai đếm ngược từ cuối của mình vừa nghĩ, Tiểu đáng thương vì trốn cậu mà cũng thật tàn nhẫn, từ khu biệt thự đến trường học là bao xa chứ, cũng không biết hắn đến trường như thế nào.
Nhưng về không thể cũng vẫn luôn như vậy, xa đến như thế, hơn nữa Tiểu đáng thương không biết có ăn sáng đàng hoàng hay không, thân thể yếu ớt này lâu dài cũng không thể chịu nổi.
Đang nghĩ ngợi, cái bàn đột nhiên bị gõ gõ, cậu ngẩng đầu vừa thấy, xung quanh không biết từ khi nào đã xuất hiện vài người lạ.
Chính diện đối mặt với cậu là một nam sinh mái tóc nhuộm vài cọng màu tím, đồng phục mặc xiêu xiêu vẹo vẹo, " Ôn ca sao lại tới đây? Hôm trước không phải còn nói phải thừa dịp cơ hội này chơi nhiều thêm hai ngày nữa sao?"
Ôn Hi dùng giọng điệu lãnh đạm trước sau như một của nguyên thân đáp " Muốn tới thì tới"
Thời điểm này Ôn Hi thấy thực sự may mắn khi nguyên thân đã tự nhận là lão đại chứ không phải lão nhị, lão tam, hết thảy đều tùy tâm sở dục, tùy theo tính khí của mỗi người, cho nên dù cho có nói hay làm như thế nào không ai sẽ cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, xung quanh không ai cảm thấy cậu nói như vậy có vấn đề gì,