Dưa muối trộn lẫn rau thơm với kẹo tỏi là hai thứ mà cậu chúa ghét, chỉ cần nhìn thấy chúng là Ôn Hi liền cảm thấy được có một kẻ tiểu nhân nào đó đang đánh điên cuồng vào dây thần kinh của mình.
Hầu kết khẽ lăn, cậu cố gắng không cho bản thân biểu hiện ra gì bất thường, nhưng sự rối loạn trong tầm mắt vẫn tiết lộ cậu đang cảm thấy rối rắm đến nhường nào.
Cố thử làm vài thứ để kiến thiết bản thân, nhưng cậu vẫn không thể nào cầm được chiếc đũa lên
"Như thế nào, không ăn được à?"
Ôn Hi ánh mắt phức tạp, nhẹ giọng nói, " Cậu giữa trưa ăn cái này à?"
Tư Cảnh không đáp hỏi lại: " Cậu quan tâm tôi ăn cái gì à?"
Ôn Hi cười nhưng trong lòng không cười khẽ động khóe miệng, giơ lên một nụ cười cứng ngắc, giả dối, " Tôi không quan tâm.
"
Nhìn bát cháo không khác gì nước trong bể bơi trong vắt trên tay, lại nhìn nhìn hai đĩa dưa muối, cậu nghĩ nghĩ rồi trực tiếp giơ lên một hơi uống cạn sạch.
Ợ
No rồi
Uống no rồi
Thấy thế, Tư Cảnh dùng ngữ khí lạnh lùng nhất quán hỏi: " Hương vị thế nào?"
Ôn Hi lắc đầu, đúng sự thật trả lờ: " Không có hương vị"
Cậu giống như muốn hét lên với chén nước lót bụng đó, có thể có mùi vị à?
Nhìn thấy ánh mắt ngẩn ngơ cùng với đôi môi ửng hồng của thiếu niên, Tư Cảnh không biết nghĩ đến cái gfi, ánh mắt tối sầm một cái, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường, " Ăn không quen thì cũng từng tự tra tấn mình, tuy rằng không rõ cậu muốn làm cái gì, nhưng theo như cậu nói, bá phụ bá mẫu sắp trở về, nên cậu định làm chuyện gì thì phải chờ đến khi bọn họ đi rồi.
"
Lời này Ôn Hi nghe là hiểu được, nguyên lai Tiểu đáng thương này lại nghĩ cậu đang rở chiêu chò mới để chỉnh cậu ta, hazz, cậu muốn làm người lương thiện tại sao lại khó như vậy chứ? Nghĩ nghĩ, trên mặt cậu lập tức treo lên vẻ mặt kiêu ngạo, dùng cằm nhìn đối phương, ngón tay điểm điểm trên mặt bàn, ngữ khí bắt bẻ ghét bỏ, "Cậu biết ba mẹ tôi sắp về, vậy mà cậu còn ăn những thứ này à? Cậu muốn hại tôi bị mắng đúng không?
" Mỗi ngày tôi đều ăn cái này đó.
"
Nghe được lời này Ôn Hi rốt cuộc ngồi khôn yên, đột nhiên đứng lên, "Cậu đợi chút!" Nói xong liền bước bước đi, để lại Tư Cảnh vô cảm ngồi nhìn bóng dáng vội vã trước mặt dần dần rơi vào trầm tư.
Vài phút sau, Ôn Hi bưng một mâm thức ăn quay lại, mặt trên mâm đầy đủ các loại cơm thịt rau, thậm chí trái cây đều có.
"Ăn đi"
Tư Cảnh bị đẩy đến mâm đồ ăn trước mặt, lại nhìn mặt mày vàng vài phần câu nệ không che giấu của thiếu niên, "Ôn Hi, cậu gặp ác mộng à"
Dừng một chút, cậu có ý gì đó liền hạ thấp giọng, " Có phải là cậu làm nhiều chuyện xấu, mơ thấy tôi biến thành lệ quỷ tới tìm cậu đòi mạng, cho nên cậu lúc này đột nhiên đổi tính à.
Giọng điệu ảm đạm cố ý làm Ôn Hi giữa trời nóng nực vẫn run lập cập, đôi mắt nhìn chằm chằm," Tôi có nói cái gì đâu!"
Nhìn thiếu niên xinh đẹp trước mặt đang cố gắng bình tĩnh nhưng chỉ sợ linh hồn nhỏ bé cũng đã bay đi một nửa, Tư Cảnh khóe mặt khẽ nhếch lên, nhưng thoạt nhìn qua lại mang theo chút trào phùng, "Xin lỗi, là tôi xem phim truyền hình hơi nhiều, nói hươu nói vượn, Ôn thiếu gia đừng để trong lòng"
Ôn Hi cắn chặt răng, đang định nói chút gì đó, bỗng nhiên một thanh âm cắt ngang, " Ha, Ôn Hi, cậu như thế nào mà lại thật sự ở nhà ăn.
"
Thấy rõ người tới, Ôn Hi không thể khống chế được mà trợn tròn mắt, làm cách nào mà ăn một bữa cơm thôi mà có thể gặp cái tên béo này, thật là đen đủi mà.
Không để ý đến hắn ta, Ôn Hi nhìn về phía đối diện Tư Cảnh, nói thẳng: "Cậu chắc là ăn no rồi chứ.
"
"Không, tôi ăn chưa no.
"
Ôn Hi: "! ! "
Tiểu đáng thương cậu hình như sai kịch bản thì phải!
" Không ăn no cũng đừng ăn nữa!"
Cố Dương nhìn ra thiếu niên lộ rõ ý tứ, định kéo cánh tay của thiếu niên lại, lại bị đối phương nghiêng người tránh ra, đáy mắt hắn hiện ra một tia không vui, trên mặt lại treo lên một nụ cười nhạt, "Ôn Hi, cậu đang trốn cái gì vậy?"
Ôn Hi lúc đầu suy nghĩ nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nhưng hiện tại chỉ còn cách cố gắng giải quyết hết một lần, vì thế hắng giọng nhìn về phía đối phương," Tôi chỉ là cảm thấy, cuối tuần đi học rất khổ sở, ít nhất ăn cơm thời