"Cậu đúng là coi trọng tôi quá, tôi đây nào dám cắn cậu đâu.
" Vừa nói Điền Thiên còn cố ý liếc sang Tư Cảnh, khóe miệng khẽ nhếch trong mắt mang ý cười, "Ài, thôi quên đi, tôi chỉ là cải thìa thôi, sao có thể so với củ cải trắng trong lòng cậu được.
"
"Đứa bệnh tâm thần như cậu mới là củ cải đấy!" Ôn Hi nắm lấy một cái gối ôm trong tầm tay ném qua, Điền Thiên lại nhẹ nhàng tiếp được.
Nhìn bộ dáng hoạt bát của Ôn Hi, mặt mày Tư Cảnh cũng trở nên mềm mại, đứng lên, "Được rồi, cậu cứ từ từ chơi, tôi đi chuẩn bị.
"
Ôn Hi cũng vội vàng đứng lên đi theo "Ai chơi, tôi đi cùng với cậu!"
Một bên Điền Thiên thấy vậy lại nhịn không được trêu ghẹo nói "Sao đây, thiếu gia cậu cũng muốn chạy tiếp sức à?"
Ôn Hi trừng cậu ta một cái trả lời lại: "Tôi muốn chờ cậu ấy ở đích, không phải tôi cũng đã nói rồi sao.
"
Điền Thiên có thể nói là đứa biết phá hư bầu không khí nhất, "Vậy nếu như Tư Cảnh không lấy được giải nhất thì sao?"
"Mượn cái miệng cậu quạ đen à!" Ôn Hi dùng ánh mắt hung ác trừng qua, "Tiểu Cảnh nhà tôi nếu không lấy được giải nhất thì cũng là số 1 trong lòng tôi rồi!"
"Cậu thật là không biết khách khí mà.
"
"Đi đi.
" Ôn Hi đứng ở sau đẩy thắt lưng Tư Cảnh đi về phía trước, "Xông lên, Tiểu Cảnh giành lấy giải nhất cho cái tên Điền Thiên ngu ngốc kia xem!"
Sau khi báo danh xong Ôn Hi và Tư Cảnh lại tách ra, hai người mỗi người một hướng, người thì đi về điểm xuất phát, người lại tới vạch đích.
Điền Thiên đứng ở bên cạnh Ôn Hi, khóe mắt liếc đến bộ dáng hưng phấn không thôi của thiếu niên, nhịn không được cười một tiếng, "Cũng đâu phải là cậu chạy đâu, có cần phải hưng phấn đến vậy không?.
"
Ôn Hi lại trả lời: "Cậu thì biết cái gì! Tiểu Cảnh chạy hay là tôi chạy có cái gì khác nhau, a không phải, nhìn cậu ấy thắng tôi còn thấy vui vẻ hơn tôi thắng nhiều.
"
"Không phải tôi nói nha, nhưng cậu có thấy bản thân mình có hơi bị tốt quá với Tư Cảnh không?" Tuy rằng bọn họ ngày thường hay trêu ghẹo hai đứa giống người một nhà, Tư Cảnh chiếu cố Ôn Hi như thể chiếu cố cô vợ nhỏ của mình, nhưng là người ở bên cạnh hai người đó nhiều nhất, có lúc, cậu ta thật sự cảm thấy Ôn Hi và Tư Cảnh hình như có chút tốt quá mức.
Cho dù là hồi trước, hay là lời nói của Tư Cảnh nói với cậu ta vừa rồi, lại nhìn biểu tình của Ôn Hi lúc này, đây thật sự chỉ là biểu hiện bình thường của huynh đệ tốt thôi sao?
Lông mày Ôn Hi một cao một thấp biểu tình ghét bỏ, kéo dài một hơi nói không nên lời: "Cậu đã nói cái câu này biết bao nhiêu lần rồi hả, dù cho đầu lưỡi cậu không chê mệt, nhưng lỗ tai tôi đây cũng không muốn bị cậu làm cho chai sạn đâu.
"
Điền Thiên quen với việc bị cậu chèn ép, cũng không thèm để ý, tiếp tục nói: "Sự thật chính là như vậy, chẳng lẽ cậu còn không cho tôi nói sao.
"
Ôn Hi khịt mũi một tiếng không tranh luận với cậu ta nữa.
Rất mau các tuyển thủ cũng đã đứng ở vạch xuất phát, Ôn Hi cơ hồ là liếc mắt một cái là đã thấy được Tư Cảnh, lập tức cười lớn phất phất tay về phía đối phương.
Tư Cảnh hiển nhiên cũng thấy được cậu, cũng vẫy tay lại.
"Hazz, tôi cũng không dám nghĩ tới, còn chưa có chạy mà cậu đã như thế rồi, nếu mà giành được giải nhất có phải cậu còn muốn bay luôn hay không.
"
Lời cậu ta nói Ôn Hi một chữ cũng chưa nghe vào, tràn ngập trong tâm trí chỉ còn bộ dáng Tư Cảnh mặc đồ thể thao.
Thì ra, Tiểu Cảnh nhà cậu thật sự rất cường tráng a.
Tây chân thon dài bao trùm bởi một lớp cơ bắp hơi mỏng, khóe môi mang theo ý cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại nói chuyện gì đó với đồng đội bên cạnh.
Quy tắc của 4×400m đua tiếp sức là mỗi người chạy một vòng, cho nên tuyển thủ đội nào cũng đứng ở điểm xuất phát chạy, nhìn bốn người đầu tiên đứng lên trước Ôn Hi nhịn không được nói: "Không phải chạy đầu tiên à, vậy Tiểu Cảnh sẽ chạy thứ mấy vậy?"
"Tiểu Cảnh nhà cậu tất nhiên chạy cuối cùng rồi.
"
Ôn Hi kinh ngạc quay đầu, sau đó Điền Thiên lại nói: "Dù sao, nếu cậu ấy không làm người cuối cùng, thì sao có thể thuận tiện cho cậu bay được.
"
Ôn Hi nghe ra đối phương đang giễu cợt mình, trực tiếp nhấc chân đá cậu ta, kết quả bị Điền Thiên nghiêng người một cái liền nhẹ nhàng tránh thoát, "Đừng nháo đừng nháo nữa, bắt đầu ngay bây giờ này!"
Vừa dứt lời chưa được vài giây, tiếng trọng tài dự bị liền vang lên, Ôn Hi theo bản năng ngừng lại hô hấp.
Nhưng mà rất mau cậu liền phát hiện chính mình khẩn trương hơi sớm, căn bản là không hề có bất kì hồi hộp nào, lớp bọn họ từ đầu đến cuối vẫn vững vàng chiếm vị trí đứng đầu, thậm chí đến cuối cùng Tư Cảnh còn giảm tốc độ.
"Quá lợi hại!"
"Được rồi đợi chút nữa lại hét, để dành cho vòng sau đi, đây là đấu loại thôi.
" Điền Thiên ở bên cạnh nói.
Đọc truyện tại — TRÙMTRUY ỆN.
V Л —
"A.
" Ôn Hi vừa đi vừa nói, "Đấu loại thì làm sao, đứng nhất vòng đấu loại cũng đã rất giỏi rồi! Vậy khi nào thì chung kết?"
Tư Cảnh đáp: "11 giờ rưỡi, so ra thì chắc là vừa lúc ăn cơm trưa xong.
"
"11 giờ rưỡi?" Ôn Hi cúi đầu nhìn thời gian, "Vậy không phải chỉ còn có hơn một giờ sao?"
"Đúng vậy, cho nên trong khoảng thời gian này muốn đi đâu đó không?"
Ôn Hi còn chưa kịp suy nghĩ, trong tầm mắt đã xuất hiện một bóng người quen thuộc.
"Chúc mừng tiến vào trận chung kết.
"
"Cảm ơn.
" Thái độ thân thiện của Tư Cảnh khiến người ta không thể tìm ra chút lỗi nào, "Nhảy cao của cậu cũng kết thúc rồi sao?"
Tống Mão vén tóc, "Đúng vậy, dễ hơn tôi tưởng nhiều.
"
Ôn Hi nhìn bộ dáng hắn ta thế này bản thân lại nhịn không được độc miệng, "Dễ bị loại sao?"
Tống Mão cũng không buồn bực, ôn nhu nhìn cậu, "Là dễ dàng lấy giải nhất.
"
"Các cậu đang về chỗ ngồi của lớp sao?"
Ôn Hi lập tức đáp lại: "Không phải, chúng tôi có việc khác cần hoàn thành.
"
Hàm ý vô cùng rõ ràng, lại không nghĩ rằng Tống Mão lại có thể cư nhiên mượn gió bẻ măng*, "Vừa lúc bây giờ tôi cũng nhàn rỗi, không bằng đi cùng nhau đi?"
(*nguyên văn là tá pha hạ lư, nghĩa bóng là lợi dụng tình thế, khá giống tương tự như mượn gió bẻ măng)
Tư Cảnh nhìn hắn ta híp híp mắt, "Cậu rất nhàn rỗi sao?"
Tống Mão ôn hòa đáp lại: "Ít nhất, bây giờ có thể gọi là nhàn rỗi.
"
"Nếu cậu nhàn rỗi thì cậu có thể đi cùng mấy bạn học fans của cậu giao lưu câu thông cảm tình, hai chúng tôi bây giờ muốn đi thế giới riêng của hai người, không tiện mang theo người ngoài, tạm biệt.
" Nói xong Tư Cảnh liền ôm lấy bả vai Ôn Hi nhanh rời đi, không để Tống Mão có cơ hội nói chuyện tiếp nữa.
Mà bị mang đi Ôn Hi cũng chẳng cảm thấy có cái gì không đúng, thậm chí còn nương theo tư thế này bắt đầu nói chuyện: "Tiểu Cảnh, cậu nói xem đầu cậu ta có phải có chút vấn đề hay không, tôi cũng đã cự tuyệt rõ ràng đến vậy mà cậu ta còn siêng năng sấn tới, cậu ta cứ như thế để làm gì chứ?"
Kia chính là Tống Mão, vai chính công trong nguyên văn, sao quanh trăng sáng, tràn đầy hào quang, thấy thế nào cũng không phải là cái kiểu thích mặt nóng dán mông lạnh* mà.
(mặt nóng dán mông lạnh*: ý chỉ một người nhiệt tình theo đuổi nhưng người kia hờ hững lạnh nhạt)
"Đương nhiên là vì bộ dạng lớn lên của Tiểu Hi nhà chúng ta giống như thiên tiên hạ trần, tính cách lại tốt, học tập còn lợi hại, bảo bối hoàn mỹ