Tư Cảnh thấy Ôn Hi không nhúc nhích, khóe miệng đang cười nhịn không được càng khuếch lớn hơn, "Sao vậy, thiếu gia cảm thấy khả năng phục vụ giấc ngủ của tôi hôm qua không tốt sao?"
Đôi tay Ôn Hi che lấy lỗ tai như muốn ngất đến nơi, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng.
Tư Cảnh còn cố tình không bỏ qua cho cậu, tiếp tục nhảy múa trên trái tim nhỏ của cậu, "Đêm nay tôi nhất định sẽ nỗ lực hơn, cho nên thiếu gia người mau đứng lên đi.
"
"Xin cậu câm miệng đi mà!" Ôn Hi gục mặt xuống,như trái cà tím bị sương giá đánh tan.
*
(Tráí cà tím bị sương giá đánh tan*: bơ phờ, không có tinh thần)
"Được rồi không chọc cậu nữa, chúng ta đi về trước đã.
"
Nghe được lời này Ôn Hi cuối cùng cũng an tâm một chút, nhưng mà cậu không ngờ tới, bản thân đã yên tâm quá sớm.
"U ui, tiểu tình lữ đã về rồi!"
"Để tôi xem xem là đôi vợ chồng nhỏ nhà ai nào!?"
"Hai người đi hưởng tuần trăng mật về rồi à?"
Ôn Hi bị trêu ghẹo hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào, đôi tay bụm mặt như đà điểu tự lừa mình dối người, nhưng giây tiếp theo liền bị kéo vào trong một cái ôm.
"Các cậu đủ rồi đó, nói hai câu thì còn được, Tiểu Hi nhà tôi da mặt mỏng.
"
Nghe được lời này của Tư Cảnh, trong lòng cậu lập tức thầm kêu một câu không ổn rồi, quả nhiên, mọi người càng nhiệt liệt ồn ào hơn.
"Ai u ai u che chở cho nhau kìa.
"
"Ha ha ha ha ha ha ha chúc mừng chúc mừng, bách niên hảo hợp*!"
(bách niên hảo hợp*: trăm năm hảo hợp, như Việt Nam mình là trăm năm hạnh phúc)
"Nói cái gì vậy! Mấy đứa bây không biết nên chúc thế nào à, phải nói là chúc hai vị sớm sinh quý tử a!"
Ôn Hi: "! ! "
Nhóm người này có phải bị mắc cái bệnh nặng gì đó không vậy!
"Các cậu rãnh rỗi vậy à?"
Giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên giống như một cái kéo, chỉ soạt soạt một cái là đã đem cái tờ giấy trắng gọi là náo nhiệt xẻ toạc ra.
Mọi người nhìn Tống Mão mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó, cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng chỉ đành cười gượng rồi trở lại chỗ ngồi của mình, sự ồn ào ban đầu ở mảnh sân này chẳng mấy chốc liền khôi phục lại sự yên tĩnh.
Tư Cảnh và Ôn Hi hai người cũng không nán lại, bay thẳng đến sân thi đấu, còn Tống Mão lại yên lặng đi theo ở phía sau.
Nhưng dẫu sao thì một trong hai người cũng là tuyển thủ dự thi, một người kia là ban hỗ trợ đội cổ vũ, nên hai người vẫn phải tách ra, mà, cho dù bọn họ có không thích Tống Mão như thế nào, thì đôi chân Tống Mão vẫn mọc ở trên người hắn ta, hắn ta muốn đi chỗ nào cũng đâu ai có thể quản được.
Ôn Hi lười nhác nhếch đuôi mắt, ánh mắt thậm chí còn chếch đi vài phân, chưa từng hướng tới người bên cạnh, "Sao cậu còn ở chỗ này?"
Tống Mão cười cười, "Là học sinh tôi không ở chỗ này thì tôi ở chỗ nào? Hơn nữa cũng đều là một lớp cả, cổ vũ thêm cho cậu ta cũng rất bình thường mà.
"
Ôn Hi lại không để tâm đến lời hắn nói, "Kiểu người bận rộn 3 ngày lại xin nghỉ 2 ngày như cậu, vẫn có thời gian rảnh đứng ở đây tham gia đại hội thể thao sao?"
"Tôi rất bận nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc muốn gặp cậu.
" Tống Mão gần như thẳng thắn biểu đạt cảm tình của chính mình, "Ôn Hi, nếu cậu thu những cái gai của cậu lại một chút thôi, tôi không nhất thiết sẽ là một kẻ mà cậu chán ghét đâu.
"
Ôn Hi lại lắc lắc đầu, "Không, cậu chính là một kẻ mà tôi không thể thích được, hai chúng ta về mọi phương diện đều rất khác nhau.
"
Tống Mão tiến lên một bước, "Trên thực tế hai chúng ta cũng đâu có chênh lệch nhiều đâu.
"
Ôn Hi không chút lưu tình tạo khoảng cách, "Cái kia chỉ là tự cậu cho là như vậy.
"
Hai người bọn họ, đâu chỉ chênh lệch cái nhỏ tí tẹo, quả thực phải là khác nhau một trời một vực mới đúng.
Tống Mão nhìn sườn mặt lạnh nhạt của thiếu niên, quay hàm càng siết chặt hơn, "Vậy cậu cảm thấy cậu với ai là không khác nhiều lắm, Tư Cảnh sao?"
Động tác Ôn Hi ngưng trọng, quay đầu nhìn về phía hắn ta, giọng nói cũng trở nên không khách khí hơn, "Việc này không có liên quan đến cậu.
"
Cười lạnh một tiếng, Tống Mão hỏi: "Cho nên cậu thích cậu ta sao?"
"Tôi lặp lại lần nữa, việc này không liên quan đến cậu.
"
Thấy Ôn Hi như thể sắp tức giận, hắn vội vàng ngừng tra hỏi, "Rồi rồi rồi, tôi không nói là được.
"
Lúc này các tuyển thủ đều đã lên đường băng, lực chú ý của Ôn Hi thoáng chốc đã bị phân tán, cũng lười quan tâm cái tên phiền toái ở bên cạnh.
Theo khẩu lệnh trọng tài, súng báo hiệu phát ra một tiếng nổ lớn, khói thuốc súng còn chưa tan, các thiếu niên trên đường băng đã chạy đi rất xa, khắp khán đài vang lên tiếng cổ vũ nhiệt tình.
Ôn Hi chỉ nhìn trận đấu trước đó, cũng không biết thực lực các lớp khác thế nào, cậu vốn tưởng rằng vẫn sẽ nhẹ nhàng lấy được phần thắng, lại không ngờ rằng mới vừa đứng ở vị trí thứ nhất đã rơi xuống vị trí thứ 3.
Trái tim cậu không nhịn nổi, đứng lên hô lớn: "Cố lên cố lên cố lên!!!"
"Cậu để ý kết quả của cuộc thi này sao?" Tống Mão nhìn khuôn mặt thiếu niên khẩn trương không thôi, dáng vẻ lại còn tràn đầy sức sống, không kiềm được thấp giọng hỏi, dừng một chút, giống thật mà lại giả* bổ sung thêm một câu, "Nếu không có Tư Cảnh cậu vẫn sẽ để ý sao?"
(giống thật mà lại giả*: gốc là tự thị nhi phi, (似是而非) bề ngoài thì có vẻ đúng nhưng thật ra thì không phải)
Tiếng cố lên của Ôn Hi ngừng lại, đáp lại bằng cái ánh mắt tự cậu không nhận thức được à, sự khó hiểu bao bọc lấy lời nói ra, "Vấn đề này trong lòng cậu cũng đã có đáp án rồi, còn hỏi tôi làm gì?"
Tống Mão lại cười một tiếng, tầm mắt đột nhiên nhìn về phía xa xa, "Không sai, trong lòng tôi cũng đã có đáp án, nhưng tôi vẫn muốn hỏi.
"
"Cậu có bệnh à?" Rốt cuộc Ôn Hi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn nổi nói ra những lời này.
Cậu thật sự không thể hiểu nổi, cái vị vai chính công thiên chi kiêu tử* này, rốt cuộc là vì cái gì mà lại cứ thích đập đầu vào tường hết lần này đến lần khác vậy hả? Cho dù bản thân mình đây có tạo ra hiệu ứng cánh bướm, nhưng trải qua lâu như vậy thì ngọn lửa trong lòng vị này cũng phải bị thổi tắt rồi chứ.
(thiên chi kiêu tử*: con cưng của trời, chỉ những đứa con được cha mẹ quá mức cưng chiều mà trở nên kiêu ngạo, xem thường người khác.
Ngoài ra, đôi khi cụm từ này còn được dùng để chỉ những người thiên tài, có tài năng thiên phú nên mới là con cưng của trời.
)
Tống Mão nghe được lời này lại bật cười, "Thích cậu là có bệnh à?"
Ôn Hi cau mày trả lời: "Thích một người không phải là bệnh, nhưng thích một người không thích mình như cậu, là có bệnh, nếu người này còn cự tuyệt cậu quá nhiều lần, không cho cậu bất cứ hy vọng nào mà cậu vẫn cứ một hai cố chấp, thì bệnh càng thêm bệnh!"
Cậu cho rằng mình đã nói trắng ra như vậy rồi Tống Mão cũng sẽ có chỗ xúc động, lại không ngờ rằng, đối phương chỉ thoáng trầm tư, sau đó lại nhẹ giọng nói: "Vậy bệnh đi, tôi từ nhỏ đến lớn thân thể đều rất khỏe mạnh, không bị bệnh nặng lần nào, trải nghiệm một chút cảm giác bị bệnh nan y cũng không tồi.
"
Ôn Hi: "! ! "
Câu này không có biện pháp hàn huyên!
Tống Mão tuyệt đối có bệnh, không cứu nổi!
Cậu từ bỏ khai thông cho cái tên này, một lần nữa đặt toàn bộ lực chú ý lên sân thi đấu.
Đã đến vòng thứ 3, bọn họ bây giờ vẫn đứng ở vị trí thứ 3 như cũ, bất quá với vị trí thứ 2 khoảng cách cũng không lớn, nhưng khoảng cách với vị trí thứ nhất lại kém rất xa.
Xin ủng hộ chúng tôi tại ~ TRUМtrцyen.
VЛ ~
Hai tay nắm chặt, đôi mắt Ôn Hi chớp cũng không dám chớp nhìn chằm chằm mấy người kia, sợ bỏ lỡ dù chỉ một tí.
Cuối cùng, gậy tiếp sức đưa tới trong tay Tư Cảnh.
"Tiểu Cảnh cố lên!!!"
Tiếng cổ vũ nhiệt tình của cậu như tương hợp với bóng dáng thiếu niên thoáng chốc lao ra.
"Cố lên cố lên cố lên cố lên!!" Ôn Hi điên cuồng hét lên, rồi nhìn Tư Cảnh vượt lên vị trí thứ 2 như một cơn gió, hơn nữa chênh lệch với người thứ nhất ngày càng nhỏ, ở nửa vòng đua cuối cùng, Tư Cảnh rốt cuộc cũng ở ngay khúc cong vượt lên thành công, hơn nữa lợi dụng cự ly thẳng cuối cùng tăng gia tốc, trong chớp mắt đã chạm tới đích.
"A a a a thắng thắng rồi!" Ôn Hi khó nén kích động trên mặt, trực tiếp lao đến ôm lấy Tư Cảnh, "Tiểu Cảnh cậu thật là lợi hại, cậu quá lợi hại rồi!"
"Ừ.
" Tư Cảnh vừa điều chỉnh hô hấp vừa ôm Ôn Hi chặt hơn.
Ba người còn lại vốn dĩ muốn nhảy dựng lên ăn mừng lúc này cũng chỉ có thể ở bên cạnh bọn họ, hơi có chút hụt hẫng.
"Tiểu Cảnh cậu thật sự rất là lợi hại, dáng vẻ của cậu ở cái khúc cong kia quả thực là soái ngây người! Chờ lát nữa nhất định phải chụp ảnh cậu mặc cái bộ quần áo này, chúng ta phải