Lê Sơ nghĩ sau khi nàng tiếp nhận Ninh Mạn Thanh cầu hôn xong, Ninh Mạn Thanh nhất định sẽ biểu hiện cực kỳ phấn khởi, ví dụ như lại tình cảm mãnh liệt trực tiếp play đánh dấu hoàn toàn, nhưng động tác của Ninh Mạn Thanh làm nàng hiểu rõ, có lẽ là nàng vẫn còn chưa đủ hiểu Ninh Mạn Thanh.
Bởi vì Ninh Mạn Thanh đứng lên, sau đó đi đến phòng để quần áo.
Bắt đầu còn đi, sau đó là trực tiếp đổi thành chạy, Lê Sơ ngơ ngác mà ngồi ở trên giường, bị quần áo từ trên đầu kéo xuống chân, sau đó tay người yêu bắt đầu lần mò từ trên xuống dưới....!giúp nàng mặc quần áo.
"Ninh lão sư?"
Lê Sơ bị động mặc quần áo, cảm giác mình giống như búp bê Barbie cỡ lớn, giọng nói tràn ngập mê man.
"Mặc quần áo xong, rửa mặt, ra ngoài."
"Đi đâu?"
"Kết hôn."
Ninh Mạn Thanh cực kỳ đương nhiên nói, logic của chuyện này không phải là như vậy sao, cầu hôn thành công đương nhiên là phải di lãnh giấy chứng nhận kết hôn rồi.
Lê Sơ mặc váy, cái này làm cho nàng tiết kiệm được thêm thời gian mặc đồ, nàng dở khóc dở cười mà nói: "Gấp như vậy sao, em cũng sẽ không chạy trốn!"
Ninh Mạn Thanh nghiêm túc mà đáp: "Rất gấp."
Vì thế buổi sáng sau ngày lập thu, Lê Sơ ngồi trên xe, bị Ninh Mạn Thanh đưa đến Cục Dân Chính.
Giấy hôn thú tới tay, lúc Lê Sơ cầm trong tay vẫn còn rất hoảng hốt, Ninh Mạn Thanh ở bên cạnh đã bắt đầu lên kế hoạch.
"Muốn làm hôn lễ lúc nào, làm ở nơi nào, có yêu cầu gì em thích không?"
"A a bảo bối, chị để em giảm xóc một chút được không?"
"Được, lão bà."
Ninh Mạn Thanh ngoan ngoãn nghe theo, sau khi thay đổi xưng hô tâm tình rất tốt cong cong đôi mắt.
.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ++ TгЦмtгu уen.мE ++
Lê Sơ nhìn giấy hồng trong tay, ngón tay sờ qua ảnh chụp chung của nàng với Ninh Mạn Thanh, môi nhếch lên một chút.
Nàng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, hơn nữa cũng đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi tất cả trở thành hiện thực xong, loại vui sướng như sóng triều này cuốn lên sau đó lại rơi xuống đất mang đến cảm giác vô cùng kiên định cho nàng.
Lê Sơ nhìn Ninh Mạn Thanh chợt thở dài một tiếng, làm Ninh Mạn Thanh lập tức khẩn trương lên.
"Đào Đào?"
Lão bà mới ra lò sẽ không cảm thấy trói buộc không tự do vì kết hôn rồi đi?
Ninh Mạn Thanh phản ứng theo bản năng, khúc chiết suy nghĩ đến ý tưởng chân thật của nàng, cô không lo lắng Lê Sơ sẽ không yêu cô hay lừa gạt cô, cô chỉ lo lắng nàng có phải vì tình yêu và quan hệ mới này với cô mà cảm thấy trói buộc hay không.
Bởi vì loại cảm giác này cơ hồ là bắt đầu quan hệ tình cảm phiền chán, làm Ninh Mạn Thanh sợ hãi đến miệng không thể khống chế được.
"Lần này ăn Tết bị hối sinh, không thể đúng lý hợp tình nói mình chưa kết hôn nữa rồi."
Lê Sơ vuốt bụng cố ý than ngắn thở dài nói, nhưng lúc nói lại nhịn không được mà banh miệng cười.
Nàng nhìn về phía Ninh Mạn Thanh chớp mắt, giống như tiểu hồ ly chơi xấu.
Ninh Mạn Thanh vừa bực mình vừa buồn cười, ngồi ở vị trí điều khiển khẽ nghiêng đầu cắn mặt Lê Sơ một cái như là sự đe dọa trả thù của mình.
"Về nhà lại thu thập em."
Trên đường Lê Sơ về nhà, nhắn tin cho Minh Chi và Triệu Tri Xuân.
Cái gì cũng không cần phải nói, chụp giấy kết hôn gửi đi là đủ rồi.
[Minh Chi]: Tiểu quỷ à, hành động vẫn còn rất nhanh nha, nhanh như vậy đã quyết định xong rồi sao?
[Lê Tiểu Sơ]: Chúng ta cũng đã biết nhau rất lâu, tuy rằng đi đến bước này vẫn có chút đột nhiên, nhưng về sau em đã là người có gia đình nha.
[Minh Chi]: Hy vọng em có thể vui vẻ đón một chương mới, hôn nhân cũng không phải là nắm mồ của tình yêu, chỉ là thuộc về tình yêu mà thôi, nói đến thật là thần kỳ, chị vậy mà chứng kiến được quá trình bá tổng ảnh hậu tu thành chính quả với bạn tốt nha, hy vọng vị người nhà của em kia đã quên sự kiện chị mắng nàng tra nữ ở quán bar.
Lê Sơ nhớ đến chuyện xấu trước kia, nhịn không được cười một tiếng.
[Lê Tiểu Sơ]: Vậy tốt nhất là không cần nhắc tới, trí nhớ của chị ấy rất tốt luôn.
[Minh Chi]: Hôn lễ định lúc nào? Hôn lễ chủ tịch Nguyên Hòa không chừng sẽ quá mức xa hoa đây.
[Lê Tiểu Sơ]: Ô ô em cũng không dám nói em luyến tiếc phô trương, như vậy sẽ giống như quá ngạo mạn.
Lê Sơ biết cho dù Ninh Mạn Thanh có quyết định dùng cách nào, thì hôn lễ nhất định là cực kỳ long trọng, nhưng mà nghĩ đến lúc đó cần phải tiêu rất nhiều tiền, tính giữ của của Lê Sơ đều phải bạo phát.
Khả năng đây là nguyên nhân nàng xuyên thành pháo hôi chứ không phải vai chính đi, dù sao từ trước đến giờ nàng cũng không phải là phú bà.
[Minh Chi]: Đây chính là chuyện mặt mũi, tiền có thể kiếm lại, hôn lễ chỉ có thể một lần.
Lời lẽ tương đồng cũng đến từ Triệu Tri Xuân.
[Triệu Tri Xuân]: Lê Tử à, chơi game mới hiểu được, hiện 120 giây một lần, nhưng lại ngầu đến cả đời, cần phải tổ chức hôn lễ lấy mặt mũi nha.
[Triệu Tri Xuân]: Nhưng mà hai người có thể chậm sinh em bé chút không, anh sợ áp lực của anh càng lớn, đến lúc đó cha mẹ anh chắc đến chọt sống lưng anh thúc giục anh đi tìm Omega để yêu đương.
[Triệu Tri Xuân]: Nhưng mà có đôi khi anh cũng cảm thấy anh không còn trẻ thật, hai ngày trước người anh em chung lứa với anh bỗng nhiên nói với anh muốn có con, anh giống như sét đánh giữa trời quang, bởi vì anh vẫn còn quanh quẫn trong sự nghiệp với đam mê, đột nhiên cảm thấy loại sinh hoạt này quá khác nhau, Lê Tử, em với Ninh tỷ nhất định phải chịu đựng nha!
Lê Sơ nghĩ nghĩ, nhắn ra câu trả lời của mình.
[Lê Tiểu Sơ]: Như vậy đi, Xuân tang, anh có thể làm con của chúng em, như vậy anh vĩnh viễn trẻ tuổi.
Lê Sơ nói chuyện như sấm rền, Triệu Tri Xuân tức giận mà nhắn mười hình động tức giận qua.
Hai người một đường trở về biệt thự giữa núi, Viên Tử và A Dược biết các nàng ra cửa làm gì, trên mặt đều là vui mừng phát sáng, cho dù là gương mặt không biểu cảm được duy trì hằng năm như A Dược cũng mang lên nụ cười hiếm thấy.
Ninh Mạn Thanh cùng Lê Sơ lên lầu, Lê Sơ đã chuẩn bị xong tâm lý bị ném lên giường động phòng hoa chúc rồi, kết quả Ninh Mạn Thanh chuyển bước sang thư phòng.
Lê Sơ: hỏi chấm alo?
Thật là một người tuyệt tình.
Lê Sơ cảm thấy có phải mình nên hạn chế sự tiếp xúc của Ninh Mạn Thanh với Mục Tiêu không, có phải chị ấy bị Mục Tiêu lây rồi không, lúc này còn muốn làm việc, có lầm hay không vậy!
"Chị cần phải đi xử lý mấy chuyện quan trọng, vì kế tiếp có khả năng một tuần cũng không rảnh."
Biểu tình Ninh Mạn Thanh là nóng nảy hơn đó giờ rất nhiều, cô nhéo nhéo tay Lê Sơ, hít sâu một hơi đi về thư phòng.
Một tuần cũng không rảnh?
Lê Sơ hoang mang hai giây, mặt thoáng một cái đỏ lên.
Đánh dấu hoàn toàn khác với đánh dấu tạm thời, cái đầu là tình huống cực kỳ kéo dài tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, đặc biệt khảo nghiệm tố chất thân thể của Alpha, cho dù Alpha có khả năng bảy ngày bảy đêm vĩnh viễn dây dưa cũng sẽ cảm thấy bị ép khô.
Lê Sơ nằm trên gường, cắn lòng bàn tay tìm tòi những việc cần chú ý đến.
Ninh Mạn Thanh đem tất cả công việc của một tuần tiến hành xử lý hoàn toàn, nên cho dù cô có dùng tốc độ nhanh nhất, vẫn phải làm đến ban đêm.
Lê Sơ nhìn bộ dáng cô có chút mệt mỏi, nhịn không được lên tiếng: "Nếu không thì ngày mai? Nhìn chị có chút mệt."
Tay đang cởi nút áo của Ninh Mạn Thanh dừng một chút, tóc dài sau cổ nhẹ lay động theo động tác của cô, gương mặt băng sương lúc này tan rã, cô tiếp tục thong thả ung dung cởi nút áo ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng đường cong thân thể xinh đẹp, áp đảo Lê Sơ.
"Chị sẽ dùng hành động thực tế nói cho em biết chị có mệt hay không."
Hôm nay Lê Sơ mặc váy màu tím nhạt, sau cổ là khóa kéo nho nhỏ tinh xảo.
Ninh Mạn Thanh cắn lấy, trượt xuống phía dưới, giống như là mở ra quà tặng.
Lê Sơ chịu ảnh hưởng của tin tức tố, vốn dĩ không ở trong kỳ mẫn cảm, hình như cũng có dấu hiệu.
Đánh dấu hoàn toàn và đánh dấu tạm thời là khác nhau, cho dù đều khiến thân thể Omega mang đến dấu hiệu động tình, nhưng đánh dấu tạm thời giống như lướt qua liền ngừng, còn đánh dấu hoàn toàn là xâm nhập đến toàn bộ, giống như da thịt bên trong đều bị liếm mút ra, bị người tinh tế đùa bỡn.
Vốn dĩ Lê Sơ cho rằng bản thân mình có thể khống chế được, nhưng khi nàng bị Ninh Mạn Thanh dẫn dắt đưa vào lốc xoáy, mới biết được cái gì gọi là không còn lý trí.
Kỳ mẫn cảm cũng không phải là từ