Bạch Vụ thực sự là người biết tán gẫu, Lê Sơ vốn định chỉ thành thật ăn cơm, nhưng thấy Bạch Vụ chỉ nói một mình, nàng cũng thấy ngại mà bắt đầu cùng nói chuyện.
Đương nhiên, mấy đề tài này đều xoay quanh Ninh Mạn Thanh.
Từ khi Ninh Mạn Thanh còn nhỏ, đến lúc đi học, năng lực kể chuyện của Bạch Vụ rất truyền cảm, Lê Sơ nghe thôi cũng tưởng tưởng ra được.
"Lúc đi thi luôn có người rõ ràng là thi rất tốt nhưng lại nói mình không phát huy hết khả năng đúng không, lão Ninh thực sự không giống ai hết, mỗi lần thi xong, tôi hỏi cậu ấy thi thế nào, cậu ấy liền nói chắc là hạng nhất đi, tôi mới hỏi cậu ấy sao không biết khiêm tốn một chút, em đoán xem cậu ấy trả lời thế nào?"
Lê Sơ nhịn không được hỏi: "Trả lời thế nào?"
"Khụ khụ để tôi diễn tả cho em, cậu ấy nói thế này" Bạch Vụ thu hồi biểu tình trên mặt, bày ra bộ dáng vân phong khinh, vẻ mặt thâm trầm mở miệng, "Tôi đã khiêm tốn rồi, nếu không tôi sẽ không nói chắc là."
Bạch Vụ hừ một tiếng, giống như muốn có người hiểu ý, "Em nói cậu ấy, có phải là thực sự quá kiêu ngạo không? Cũng không biết khiêm tốn hay giả vờ khiêm tốn chút nào cả, khi đó tôi hận không thể bóp đầu cậu ấy, chuyển bớt một nửa chỉ số thông minh của cậu ấy sang cho mình."
"Đúng thật là kiêu ngạo."
Bữa cơm này Lê Sơ nghe rất nhiều chuyện thú vị của Ninh Mạn Thanh, hình tượng ôn nhu ổn trọng của Ninh lão sư cũng bay xa dần, một thiếu nữ có bề ngoài lãnh đạm nội tâm phúc hắc muộn tao xuất hiện trước mặt nàng.
Không nghĩ đến lúc đó Ninh lão sư lại là một người khí thế vương tử như vậy.
Ninh Mạn Thanh mặc kệ hai người, vốn dĩ cô có thể nói, nhưng đề tài trò chuyện của hai người toàn là về cô, nói nhiều đến mức không có không gian cho cô chen vào.
Khoảng cách ánh sáng vọng lại khiến đôi mắt Lê Sơ tràn đầy thần khí, Ninh Mạn Thanh chống gò má, dưới ánh sáng an tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.
Bữa cơm này đến hơn một tiếng mới xong, Bạch Vụ có uống chút rượu, nên lúc về do Ninh Mạn Thanh lái xe.
"Nếu hôm nay không bay, có thể kéo cậu đi thêm một lát nữa." Bạch Vụ có chút luyến tiếc nói, sau đó nàng ấy là nghĩ đến gì đó, lấy di động đưa về phía Lê Sơ: "Thêm bạn tốt với tôi đi, sau này có thể thường liên hệ."
"Được ạ."
Lê Sơ tất nhiên là đồng ý, Bạch Vụ đem lại cảm giác rất tốt, hơn nữa nàng ấy lại là bạn thân tốt nhất của Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ quét mã, lập tức thêm bạn.
Ninh Mạn Thanh lái xe về đoàn làm phim, cùng Lê Sơ xuống xe.
Trợ lý Bạch Vụ đem hành lý của Bạch Vụ lên xe, ngồi trên ghế lái.
"Lão Ninh, Lê Tử, tôi đi trước."
Bạch Vụ thò đầu ra từ cửa sổ, vẫy tay với Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ.
Sau khi bóng xe biến mất xong, Lê Sơ cười nói: "Bạch Vụ tỷ thực sự là người thú vị."
Vốn dĩ ban đầu hai nàng xưng nhau là Bạch tiểu thư và Lê tiểu thư, nhưng sau khi ăn xong bữa cơm, hai người đã đổi giọng, gọi đối phương là Lê Tử và Bạch Vụ tỷ.
"Đôi khi cậu ta cũng không đàng hoàng, thỉnh thoảng cũng nói mấy lời không đứng đắn, em không cần để trong lòng."
Trong chớp mắt, Ninh Mạn Thanh cảm thấy sự tình lại nghiêng về một chiều hướng khác, nếu vì chuyện này Lê Sơ có tình cảm với Bạch Vụ, Ninh Mạn Thanh thực sự muốn tự bóp chết chính mình.
"Em tin tưởng hai người thực sự là lớn lên cùng nhau, mới có thể nói lời không kiêng kỵ như vậy."
Có thể nói xấu bạn như vậy, chỉ có thể là lớn lên cùng nhau.
Ngữ khí nói chuyện của Lê Sơ không tự giác thân mật hơn rất nhiều, hình tượng "hoàn mỹ" của Ninh Mạn Thanh trong lòng nàng bất giác lại có chút hư hao, lộ ra con người thực tế chân thực.
Lê Sơ cũng có uống chút rượu, trên mặt đỏ bừng.
"Ninh lão sư, ngày mai còn cảnh quay, em đi nghỉ ngơi trước."
Các nàng đứng ở hành lang chung cư, phía sau Lê Sơ chính là phòng của nàng.
Cửa mở ra, nàng đi vào, quay đầu lại nhìn Ninh Mạn Thanh đứng ở trước cửa, vẫy vẫy tay.
Giờ phút này bên ngoài có chút tối, ánh sáng trong phòng mở lên, Lê Sơ xoay người, quần áo lung lay bám chặt đường cong, càng khiến eo nhỏ lộ ra không thiếu chút gì.
Ninh Mạn Thanh ở nơi tối tăm gật đầu, khi cánh cửa kia đóng lại một hồi lâu, mới thu lại tầm mắt.
Ninh Mạn Thanh trở về phòng, thấy di động của mình nhận được rất nhiều tin nhắn đến từ Bạch Vụ, có lẽ là do trước đó Bạch Vụ uống hơi nhiều, nên lười đánh chữ, chỉ nhắn đến bằng giọng nói. Ninh Mạn Thanh mở lên, vừa nghe vừa tìm áo ngủ đi tắm rửa.
"Lão Ninh, nhiệm vụ hôm nay của tôi xem như là hoàn thành viên mãn nha, tôi nói đến miệng khô lưỡi khô, ra sức như vậy có được thưởng gì không vậy?""Nhưng mà cô nương Đào Đào kia thực sự quá là đáng yêu đi, cảm giác tính cách đặc biệt không tệ, cậu nói coi tính cách của hai người khác nhau một trời một vực thế kia mà sao cậu lại nhìn trúng người ta vậy? Lúc trước tôi còn cho rằng cậu sẽ thích một người bụng dạ khó lường như cậu ấy.""Nhưng mà rốt cuộc cậu có chủ ý gì, lần này tôi bay đến yểm trợ cũng mơ mơ hồ hồ, cậu nói coi mấy người khác toàn kiếm người khen mình, lựa chọn ưu điểm để nói ra, còn cậu thì ngược lại, kêu tôi nói toàn mấy chuyện xấu.""Mới đầu tôi còn tưởng rằng cậu muốn để tiểu cục cưng kia không thích cậu nữa, bây giờ hình như không giống nha, nói mau, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"Lúc Bạch Vụ nhận nhiệm vụ kỳ thật đã tính toán sẵn trong đầu, chuẩn bị trước mặt bảo bối khen Ninh Mạn Thanh tới trời, tuy rằng Ninh Mạn Thanh thực tà ác, dù hiện tại cô phân hóa xong vẫn thực sự là cực kỳ ưu tú, ưu tú từ nhỏ đến lớn.
Kết quả nàng ấy vừa bàn xong công việc với Ninh Mạn Thanh, thì Ninh Mạn Thanh lại nói với nàng, đợi lát nữa nói chuyện điểm thi, với mấy chuyện tàn ác của cô với Lê Sơ.
Trong nháy mắt kia Bạch Vụ cho rằng Ninh Mạn Thanh không có thích cô nương Đào Đào kia, mà muốn khuyên nàng từ bỏ, Bạch Vụ cũng không hỏi nguyên nhân, chỉ dựa theo lời nói của Ninh Mạn Thanh mà làm, bất quá càng nói càng tức, bởi vì Lê Sơ ngưỡng mộ nhiều hơn là thích, nên cũng không tồn tại cái gì gọi là khuyên từ bỏ hết.
Ninh Mạn Thanh không có thói quen nói hết tâm sự của mình cho người khác, nên cô cũng không định nói rõ kế hoạch "nước ấm nấu đào" của cô cho ai, cho dù đối phương có là bạn tốt đi nữa, chuyện này cũng không liên quan gì đến chuyện tin tưởng hay không.
Ninh Mạn Thanh thoải mái gửi tiền cho Bạch Vụ, Bạch Vụ nhìn đến ba bao lì xì, không hỏi thêm nữa.
Lê Sơ là nhân vật trung tâm lại đang
vui vẻ tắm rửa hoàn toàn không biết gì, nhớ đễn những lời kể thú vị của Bạch Vụ về Ninh Mạn Thanh, còn nhịn không được cười ngây ngô.
Thế nên lúc mơ mơ màng màng, nàng giống như gặp được Ninh Mạn Thanh thời niên thiếu.
Giống như Bạch Vụ miêu tả vậy, đạm mạc tự phụ, nội liễm nhưng lại sắc bén, giống như một thanh đao được mài bén giấu ở trong vỏ.
Thiếu nữ trong mộng lại dần dần hóa thân thành Ninh Mạn Thanh mà Lê Sơ nhận biết, lộ ra một nụ cười ôn nhu bình đạm với nàng.
Giống như liếc mắt một cái xuyên qua thời gian và không gian, Lê Sơ thấy quá khứ vẫn còn ở trước mắt.
Thế nên lúc nàng tỉnh lại, vẫn còn có chút thẫn thờ.
Nếu thực sự có thể thấy được Ninh lão sư lúc đó thì tốt rồi, Lê Sơ có chút tiếc nuối nghĩ.
Bất quá chuyện này cũng không có khả năng.
Lê Sơ cười mình có ý nghĩ kỳ lạ, rời giường rửa mặt, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Lần đầu tiên Tần Mộ và Tịch Ỷ Vân gặp mặt, cũng là vào một ngày mưa dầm dề.
Tần Mộ mặc một chiếc váy liền thân xanh lam, ngồi trên ghế lớn ở đại sảnh.
Tuy rằng cảnh sát khuyên nàng không nên đến thường xuyên, khi có tin tức bọn họ sẽ báo cho nàng, nhưng Tần Mộ vẫn thường xuyên đi đến đây ngồi, những người đó thấy vậy cũng tùy nàng đi.
Đương nhiên Tần Mộ không phải đến đây ngồi không, trước đó là nàng muốn quen mặt với Lý Duệ, làm Lý Duệ tin tưởng lời nàng nói, kế đến là xem xét động thái của Lý Duệ, có đôi khi chỉ cần nhìn Lý Duệ sứt đầu mẻ trán vì mấy vụ án không có manh mối này, thì ngày đó nàng đều ăn nhiều thêm nửa chén cơm.
Sau một ngày xảy ra vụ án thuốc nổ chấn động, Tần Mộ nhìn thấy nữ cảnh sát Alpha bên cạnh Lý Duệ.
Cô đẹp đến mức không giống một cảnh sát, khi ánh mắt của cô chạm đến người Tần Mộ, Tần Mộ lại cảm thấy có một loại cảm giác nguy cơ không thể hiểu rõ.
Có lẽ đó là trực giác của động vật khi gặp phải thiên địch, trong cái liếc mắt vội vàng kia, Tần Mộ cảm giác được kế hoạch của mình rất có thể bị quấy rầy.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Tần Mộ là đúng.
Tịch Ỷ Vân lại điều tra nhà lưu manh lại lần nữa, bởi vì tên lưu manh bị siết cổ chết, nên trong phòng cũng không thấy máu, cách bố trí phòng ốc cũng không có gì không ổn, cảnh sát cũng không thể xác định được ở đây có phải là hiện trường đầu tiên của vụ án không, nhưng sau khi Tịch Ỷ Vân cẩn thận điều tra, tìm được chứng cứ xác thực đây là hiện trường đầu tiên của vụ án, hiện trường nguyên bản và cách thức gây án của hung thủ.
Chứng cứ là dấu vếtma sát phía dưới bàn vuông trong phòng, cùng một ít mảnh vụn rất nhỏ của dây thừng còn sót lại.
Lưu manh không phải bị người trực tiếp siết cổ chết, mà là thong thả tra tấn bằng cách siết thả siết thả, dây thừng được cột ở cạnh bàn theo kiểu đòn bẫy, chỉ cần hung thủ kéo căng dây thừng, có thể mượn sức kéo siết lại cổ tên lưu manh, khiến hắn ta tử vong.
Vì thế cô đưa ra hai giả thiết, giả thiết thứ nhất, lực hung thủ không đủ lớn, cho nên mới cần phải dùng cách này để giết người, chứ không thể dùng sức mình giết chết được hắn ta, do đó cũng có thể kéo theo một suy luận khác, là trước khi chết, tên lưu manh này hẳn là đã mất đi năng lực phản kháng, nếu không dựa vào sức lực của một nam beta, không có lý do gì tránh không được, báo cáo pháp y không có ngoại thương, hẳn là do bị tác động của thuốc.
Từ đây có thể suy ra, hung thủ hẳn là một beta có sức lực tương đối yếu, hoặc là nói, là một Omega.
Giả thiết thứ hai cũng có thể xảy ra là hung thủ đối với người chết cực kỳ chán ghét, nên không muốn tiếp xúc cơ thể với người chết, hơn nữa tra tấn lặp đi lặp lại xem như thú vui, có thể là người cực kỳ hận hắn ta.
Những suy luận này vốn là cơ mật trong cảnh sát, đáng lý là Tần Mộ không biết, nhưng nàng lại biết, từ miệng Tịch Ỷ Vân nói ra.
Giống như suy đoán ban đầu của Lý Duệ, Tịch Ỷ Vân điều tra xong mấy vụ án này, thiếu nữ quái dị Tần Mộ bị cô đưa vào danh sách tình nghi đầu tiên, trong mắt cô nàng chính là nghi phạm.
Lúc này các nàng đang ngồi nói chuyện ở một quán cafe, nói đến Tần Triều. Vì Tần Mộ cảm thấy Tần Triều có thể là hung thủ, liên quan với sự mất tích của Tần Triều, cho nên Tịch Ỷ Vân mới hỏi ý kiến của nàng về Tần Triều, mặc kệ là thói quen hay yêu thích thì mục đích cuối cùng của Tịch Ỷ Vân cũng là muốn nói ra phỏng đoán của mình về hung thủ.
Đối mặt với loại dò hỏi thâm sâu thế này, Tần Mộ phải cực lực khắc chế mới có thể không để lộ ra manh mối trước mặt nữ cảnh sát Alpha sắc bén như chim ưng này.
Nàng ngẩng đầu, có chút khẩn trương do hỏi: "Cho nên ý của ngài là, hung thủ rất có khả năng không phải là chị gái của tôi đúng không? Tuy rằng là beta nhưng sức lực của chị gái tôi thực sự rất được."
"Trước khi có chứng cứ sát thực, chúng tôi sẽ không vu oan cho bất kỳ ai."
Tịch Ỷ Vân trả lời như thế, cô uống cafe trong tay, rất thanh thản nhìn người ngồi đối diện.
Trong một khắc này, Tần Mộ liền biết bản thân mình xác thực bị dõi theo.
Nàng mềm nhẹ mà cười: "Vậy là tốt rồi, tôi tin tưởng cảnh sát nhất định sẽ tìm được hung phạm."
Đây giống như trò chơi mèo vờn chuột, chỉ là ai là mèo, ai là chuột đây?