Đoàn phim <> tuyển diễn viên cơ bản điều xem trọng người có kỹ thuật diễn, mặc dù có mấy người nhìn có vẻ vô danh, nhưng sau khi bắt đầu quay cũng sẽ được điều chỉnh trạng thái tốt nhất, vì thế cơ bản là quá trình quay phim đều thông thuận, lúc diễn tốt cơ bản một hai lần đã quay xong, nếu không tốt thì cũng bốn năm lần là ổn.
Nhưng cảnh quay hôm nay, Lê Sơ bị NG sáu lần.
Đây đại khái là lần bị NG nhiều nhất kể từ sau một khắc nàng bắt đầu nỗ lực kia.
Bản thân Lê Sơ không nghĩ tới, những người khác cũng không nghĩ tới.
Trên màn ảnh, tay thiếu nữ bị nắm lấy đỏ mặt nhìn nữ cảnh sát trước mặt, đôi mắt xinh đẹp kia phảng phất ánh sáng li ti, sáng ngời không che dấu được tâm tư đơn thuần, chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn ra đang nghĩ gì.
"Cắt."
Kỷ Vân lại kêu dừng lần nữa, đây là lần thứ bảy.
Toàn trường quay lặng ngắt như tờ, ai cũng không dám phát ra âm thanh chọc giận đạo diễn nhìn có vẻ như bình tĩnh kia.
Ninh Mạn Thanh dùng ánh mắt trấn an Lê Sơ, Lê Sơ miễn cưỡng cười cười với cô, cúi đầu.
"Không được, cảm xúc của em không phải quá đầy thì là quá cạn, được rồi, em nghỉ ngơi trước đi, quay cảnh khác trước, chờ em có trạng thái lại diễn."
Đạo diễn Kỷ cau mày, lúc làm việc hắn luôn nghiêm túc, trước đó hắn cũng có giáo huấn Lê Sơ một lần, lúc Lê Sơ quay hỏng lần thứ tư, hắn kêu nàng nghỉ ngơi nhưng nàng lại cố muốn diễn, chỉ là trạng thái biểu hiện ra ngoài của Lê Sơ lại không đủ làm hắn vừa lòng, hắn muốn nói một chút, nhưng nhìn bộ dáng tự trách của Lê Sơ, hắn cũng không nói nên lời gì nặng.
Lê Sơ mím môi, trầm mặc gật gật đầu.
Ninh Mạn Thanh muốn đi theo nàng ra bên ngoài, lại bị Kỷ Vân gọi lại diễn cảnh tiếp theo, cô vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến phản ứng của Lê Sơ vừa rồi, biết hiện tại so với an ủi, có lẽ để nàng tự an tĩnh một chỗ thì tốt hơn.
Bên ngoài, Tiền Đóa Đóa chậm chậm đưa khăn áo khoác và nước ấm đến cho nàng.
Thời gian bất giác trôi qua, thành phố ven biển này đã vào thu, cảnh Lê Sơ diễn lại còn ở mùa hè, nên chỉ mặc áo ngắn tay.
"Chị, mặc vào, uống nước đi. Vừa rồi chị diễn cũng rất tốt, mọi người ở ngoài đều thấy như vậy."
Tiền Đóa Đóa không biết an ủi Lê Sơ như thế nào, chỉ có thể khô cằn phun ra một câu như vậy, thật ra đây cũng không xem là nói dối, xác thực là cô cảm thấy Lê Sơ diễn mấy lần đều rất tốt, trợ lý của Ninh Mạn Thanh và Triệu Tri Xuân đứng ở ngoài cùng đợi với cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng đạo diễn Kỷ lại cắt hết lần này đến lần khác.
"Không cần an ủi chị, chị biết mình có vấn đề, chị về phòng tự nghĩ một chút, không cần quấy rầy chị."
Lê Sơ lắc đầu với cô, nàng uống một ngụm nước ấm, đưa ly trả lại cho Tiền Đóa Đóa, khoác áo đi vào phòng nghỉ.
Đây là cảnh diễn tương đối quan trọng, tuyên bố bắt đầu tuyến tình cảm của Tần Mộ và Tịch Ỷ Vân, cho nên Kỷ Vân rất muốn quay ra cảm giác hắn cần, vì vậy cực kỳ khắc nghiệt.
Lê Sơ hiểu rõ hắn muốn cảm giác gì, nhưng là nàng diễn không ra.
Kỳ thật đoạn diễn này lời thoại cũng không khó, thậm chí rất đơn giản, cái khó là Lê Sơ phải biểu diễn được cảm xúc biến hóa theo trình tự.
Kỳ thật nếu qua loa thì có thể chấp nhận được, những cảnh quay vừa rồi của nàng cũng xem như là đủ điều kiện, dù sao đây cũng là phim truyền hình không phải phim điện ảnh, cũng không cần phải hoàn mỹ đến mức không tỳ vết như đem đi xét thưởng, nhưng tính tình của Kỷ Vân lại không cho phép, Lê Sơ cũng không muốn tự lừa gạt mình, chỉ là cảm xúc quan trọng nhất ở cuối cùng, nàng lại không đạt được.
Đoạn này nàng diễn chính là đoạn sau khi gặp mặt, Tần Mộ phát hiện năng lực của Tịch Ỷ Vân thực sự rất mạnh, căn cứ vào bản quy hoạch đường phố, xem camera theo dõi bao gồm công cộng và tư nhân, không ngừng điều tra những người xung quanh khu vực Đại Chu, cư nhiên tìm được một đoạn video ngắn về hình ảnh người kéo rương hành lý đi bỏ.
Tuy rằng đoạn video kia không quay được chính diện, nhưng cũng là một phát hiện rất lớn, ít nhất mọi người cũng biết, người đem thi thể đi bỏ có thể là hung thủ kia, là một nữ nhân.
Nội tâm Tần Mộ đã bắt đầu suy tính, có nên tiếp tục đưa hình tượng Tần Triều này đẩy đến trước mặt mọi người không, nàng đã bị Tịch Ỷ Vân nghi ngờ, nếu tiếp tục đẩy Tần Triều ra, có khả năng sẽ bị bại lộ.
Nhưng nàng biết mình không thể từ bỏ, trước đó nàng đã tiến hành trải đường cho Tần Triều hết rồi, nếu ở kế hoạch tiếp theo, nàng làm Tần Triều biến mất, những chuyện liên quan phát sinh có khả năng cũng bị kéo xuống một cách quá đột ngột, nếu chỉ làm một nửa thế này, nàng sẽ càng bị nghi ngờ nhiều hơn.
Tần Mộ không có lựa chọn nào khác, nàng bắt đầu khủng hoảng, nàng khủng hoảng không bởi vì sợ nàng sẽ bị phát hiện, mà là lo lắng kế hoạch nhiều năm của mình sẽ không có cách nào được hoàn thành, hoặc nói đúng hơn là, có thể bị ngăn cản trước khi nàng làm xong.
Đó tuyệt đối là chuyện nàng không cho phép xảy ra, cho nên giữa hai quyết định rút lui hay tiếp tục, Tần Mộ lựa chọn cái sau.
Nàng cần phải chủ động dây dưa, làm tầm mắt Tịch Ỷ Vân nằm ở trên người mình càng nhiều, để những quân cờ nàng bố trí sẵn có thể thuận lợi hoạt động, nàng cũng có thể lấy được nhiều tin tức từ bên người Tịch Ỷ Vân.
Nàng bắt đầu đến cục cảnh sát thường xuyên để đưa quà, đưa một ít lễ vật nhỏ tự nàng làm, nàng biết những thứ này không đủ đả động Tịch Ỷ Vân, cho nên nàng vẫn ngụy trang là lo lắng cho Tần Triều.
Vài ngày như vậy, Tịch Ỷ Vân hình như có dao động, cô đi đến trước cửa chờ gặp Tần Mộ chuẩn bị lại đưa quà đến.
Sau mấy lời nói đưa đẩy giả ngu, Tịch Ỷ Vân giống như vui vẻ tiếp nhận phần tâm ý này, nhưng cô lại làm một động tác Tần Mộ không thể tưởng tượng được, cô nắm lấy cánh tay Tần Mộ.
Ngón tay Tịch Ỷ Vân từ cánh tay nàng trượt xuống, cùng ngón tay Tần Mộ quấn quanh, mới tiếp nhận phần lễ vật kia.
Đó là động tác thân mật lại có chút suồng sã, nhìn như lơ đãng, nhưng lại có thể mang theo tính ám chỉ cực lớn.
Đây mới là lần thử chân chính của Tịch Ỷ Vân, Tịch Ỷ Vân đã đem nghi ngờ chú định vào người Tần Mộ, tên lưu manh trước khi chết bị tra tấn một cách tàn nhẫn khiến cô theo bản năng cảm thấy loại hành vi này giống như trả thù, mà loại trả thù như vậy rất có khả năng sẽ có quan hệ đến các vụ án xâm hại.
Từ thủ pháp của hung thủ dùng để tra tấn tên lưu manh mà nói, có thể xác định được hung thủ là người cực kỳ tàn nhẫn và bình tĩnh, tâm tư kín đáo, có lẽ còn có thói quen ở sạch, nếu thực sự có liên quan đến chuyện xâm hại, vậy có khả năng hung thủ càng đáng sợ.
Bởi vì điểm chung của các vụ án xâm hại là người bị hại thường lựa chọn tự trả thù, khi trả thù nhất định sẽ làm ra hình phạt đối với hạ thể của đối tượng, nhưng phía dưới của
lưu manh lại không có gì khác thường, đều này có thể có hai khả năng, hoặc là những suy đoán trước đó của cô đều sai, hoặc là hung thủ có thể ức chế được xúc động của mình, bởi vì người này biết loại xúc động này sẽ mang đến hậu quả bất lợi với mình, nói cách khác, sẽ làm người này bại lộ.
Nếu giả thiết của hung thủ thật sự là như vậy, thì dựa vào những suy luận trước đó có thể khẳng định, tên hung thủ này thực sự không thích người khác chạm vào mình.
Đối mặt với loại thử này, cảm xúc biểu hiện của Tần Mộ có mấy loại biến hóa theo trình tự.
Đầu tiên là kháng cự và chán ghét kế đến là nội tâm sóng to gió lớn khi phát hiện bị thử mà sợ hãi, sau đó lại chuyển biến thành cảm xúc thân thiết khi được đối tượng nhất kiến chung tình làm động tác thân mật mà thẹn thùng và vui sướng.
Loại cảm xúc trình tự chuyển biến này phải biểu diễn bằng từng cảm xúc nhỏ trong ngũ quan, như vậy thực sự rất khó biểu diễn, có lẽ đối với những người khác mà nói, cảm giác đầu tiên khó hơn, nhưng đối với Lê Sơ mà nói, cảm xúc sau cùng khó hơn.
Lê Sơ phát hiện, nàng hình như không thể diễn được cảnh nội tâm tình cảm phức tạp, loại diễn này không giống như diễn phim thần tượng, nàng lại nghĩ đến cảm xúc lúc mình diễn trưởng công chúa, cũng là Ninh Mạn Thanh phải chỉ điểm mới có thể phát hiện bản thân mình không mang theo cảm xúc tình yêu.
Hoặc là diễn quá đột ngột, hoặc là diễn quá đông cứng, hoặc là diễn quá tự nhiên, tự nhiên đến mức việc chuyển biến giữa các giai đoạn cũng không nhìn ra.
Lê Sơ nhìn bản thân mình trong gương, có chút suy sụp tinh thần.
"Làm sao lại diễn không ra chứ."
Lê Sơ chọt chọt bản thân mình trong gương, càng nhìn, càng cảm thấy gương mặt mình có chút xa lạ.
Nàng giống như đang đối diện với thiếu nữ ngoài mặt mong manh yếu đuối trong lòng tối tăm tàn bạo kia, thần sắc sầu sầu.
Kỳ thật sau khi nàng diễn hỏng quá nhiều lần, phó đạo diễn nói phần diễn tự nhiên lúc nãy vẫn có thể dùng được, nhưng bị Kỷ Vân trừng mắt, hắn cộc cằn nói: "Nàng cũng không phải thần!"
Tần Mộ không phải thần, nàng chỉ là con người, sẽ khắc chế không được phản ứng kháng cự theo bản năng của thân thể, nhưng nàng lại là người cực kỳ biết khống chế cảm xúc, cho nên mới lập tức chuyển biến.
Lê Sơ lầm bầm lầu bầu, trong gương phản chiếu lại biểu tình y chang nàng, không có cách nào trả lời.
Phòng nghỉ không bật đèn, bên ngoài trời tối sầm, trong phòng cũng tối sầm.
Ninh Mạn Thanh vất vả lắm mới có thể rời đoàn phim sớm, lập tức tới tìm Lê Sơ.
"Ninh lão sư, chị vào xem Lê tỷ đi, giữa trưa chị ấy vào đó, kêu em đừng quấy rầy nàng, lâu như vậy rồi cũng không có đi ra."
Lê Sơ ở trong phòng nghỉ cũng gần sáu tiếng đồng hồ, Tiền Đóa Đóa muốn đi vào rất nhiều lần, nhưng lại sợ quấy rầy Lê Sơ tìm trạng thái, chỉ là trong lòng vẫn không yên tâm, cô thật hy vọng Lê Sơ ngủ rồi, chỉ sợ Lê Sơ khó chịu.
Lúc Ninh Mạn Thanh đi vào không có bật đèn, thân là Alpha cảm quan của cô nhạy bén hơn người thường rất nhiều, nhìn thấy Lê Sơ đang cuộn người nằm trên sô pha.
Nàng đem đầu vùi vào đùi, vốn dĩ người đã gầy, cuộn tròn như vậy càng có loại gầy yếu khiến mọi người kinh hãi.
"Tiểu Sơ."
Ninh Mạn Thanh kêu Lê Sơ một tiếng, nhưng Lê Sơ lại vẫn duy trì tư thế kia, giống như không có nghe thấy.
Ninh Mạn Thanh muốn đến xem tình trạng của nàng, nhưng tay vừa mới chạm vào làn da của Lê Sơ, Lê Sơ giống như đụng phải cái gì đáng sợ ném ra tay cô, cảm giác kháng cự tràn ngập mười phần.
Ninh Mạn Thanh mở đèn, trong ánh sáng bất ngờ, Lê Sơ có chút không thích ứng dùng tay che ánh sáng, khi nàng đưa tay buông xuống, gương mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh hoàn toàn xuất hiện trước mắt Ninh Mạn Thanh.
Đó là Lê Sơ mà Ninh Mạn Thanh không quen thuộc, hốc mắt của nàng rất hồng, ánh mắt có chút tan rã, nàng có chút suy yếu kêu Ninh lão sư một tiếng, liếm liếm cánh môi khô khốc của mình.
Ninh Mạn Thanh muốn chạm vào vai trấn an nàng, khi tay cô vừa đưa ra phía trước, Lê Sơ liền có chút trốn tránh.
Sắc mặt Ninh Mạn Thanh chợt trầm lạnh xuống, trở nên rất khó nhìn, cô nhìn mặt Lê Sơ, nghĩ có lẽ Lê Sơ cũng không chú ý đến biểu tình của bản thân lại mang theo chút kháng cự và hoảng sợ như vậy.
Đó không phải là nhắm vào cô, mà là cảm xúc nhập diễn quá sâu.
Ninh Mạn Thanh bỗng nhiên phản ứng lại nàng đang đắm chìm trong cảm xúc gì, cảnh Tần Mộ bị chụp thuốc nàng không trực tiếp quay, vì Kỷ Vân cũng không muốn nàng nhập diễn vào những cảnh như thế này.
Kỷ Vân không quay cảnh này trần trụi thẳng thắng trước mặt người xem, mà là dựa vào cảnh hộ sĩ bực bội đưa thuốc, tên lưu manh hưng phấn khi lấy được thuốc, Tần Mộ tra tấn tên lưu manh, Tịch Ỷ Vân phỏng đoán xâu lại chân tướng của việc này.
"Lê Sơ, ai cho em nhập diễn kiểu này, thanh tỉnh ngay cho tôi."
Lần đầu tiên Ninh Mạn Thanh dùng ngữ khí tức giận mệnh lệnh như thế khi nói chuyện với Lê Sơ, cô bóp má Lê Sơ, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình.
Gien của Omega ban cho chính là thiên phú về cảm xúc và cảm giác, nên một khi nàng cường điệu bản thân tự mình ám chỉ mà nhập diễn thì rất khó thoát ra.
Lê Sơ nhìn mặt Ninh Mạn Thanh, có chút thống khổ nhăn mày.
Cảnh tượng ảo ảnh đan xen cùng hiện thực đánh sâu vào ký ức nàng, nàng biết rõ cái nào là giả, cái nào là thật, nhưng nàng không thể phản ứng được, cảm xúc của nàng đang lâm vào trong hỗn loạn.
Chợt một mảnh ấm áp đặt lên môi, sau đó tiến đến, là một trận đau đớn.
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, Lê Sơ bị buộc há miệng, không thể từ chối loại dây dưa này mà bị lôi trở về hiện thực.