"Nghe tin gì chưa? Tên ngốc nhà họ Thẩm muốn đính hôn với thiên kim của Quý gia đấy." Người nói ra những lời này mang theo giọng điệu thổn thức.
"Biết chứ! Tên ngốc này thật may mắn, chỉ đáng tiếc cho Quý Nguyệt, một bạch phú mỹ mà lại phải gả cho một tên ngốc, haiz."*Trắng, đẹp, giàu có
"Nhưng mà... Khoảng thời gian trước không phải đã rõ rồi sao? Công ty tài chính nhà họ Quý liên tục xảy ra chuyện, là Thẩm gia kịp thời ra tay giúp đỡ đấy."
"Chuyện này kéo theo cả con gái họ là Quý Nguyệt vào trong, người quen không ai không biết cô gái đó tuyệt vời như thế nào, thật là uổng phí mà!"
"Ài, thật sự không biết tên ngốc Thẩm Ý kia đã tu luyện được cái phúc khí gì. Sinh ra trong gia đình họ Thẩm, trên dưới đều được nuông chiều, lại còn có được một cô vợ xinh đẹp như thế."
......
Tháng mười hai ở Cẩm Thành, thời tiết vẫn luôn âm u, đám mây xám xịt che khuất ánh mặt trời. Thỉnh thoảng cũng có những ngày trời tắt nắng, làm người cũng khó tránh khỏi tâm trạng có lúc không tốt.
Trong hoa viên của Thẩm gia, có một thanh niên đang ngồi xổm bên hàng rào hoa được cắt tỉa gọn gàng, trên người mặc chiếc áo hoodie màu trắng, dáng người mảnh khảnh, mái tóc đen bồng bềnh mềm mại, nét mặt dịu dàng trong sáng, thoạt nhìn trông cậu ta khoảng hai mươi tuổi, nhưng biểu tình lại ngây dại đờ đẫn, hai mắt dường như không có tiêu cự.
Cậu không nhúc nhích nhìn vào khóm hoa trước mặt, cả khu vườn chìm trong tĩnh lặng, bức tranh này yên tĩnh đẹp đẽ đến nao lòng.
Sau vài phút, một giọng nói bén nhọn của một người phụ nữ phá vỡ bầu không khí im ắng này.
"Tiểu Ý......"
"Tiểu Ý...... Con ở đâu?"
Thẩm Ý lấy lại tinh thần, cậu chớp chớp mắt, trong đôi mắt vốn dĩ đờ đẫn hiện lên vài phần bất đắc dĩ nhưng rất nhanh liền biến mất. Cậu đứng lên đi ra phía bên ngoài.
Đó là một người phụ nữ trạc 50 tuổi, tuy diện mạo xinh đẹp sang trọng nhưng không che được nếp nhăn nơi đuôi mắt. Bà ăn mặc một cách đơn giản thanh lịch.
Lúc này biểu tình trên mặt bà tràn đầy lo lắng, bước chân vội vã.
Thẩm Ý chạy ra từ lối đi của hàng rào hoa xuất hiện trước mặt người phụ nữ, còn vẫy vẫy tay với bà, trên môi nở nụ cười thật tươi, đôi mắt gần như cong thành hình trăng khuyết, nhìn rất đáng yêu lại nghe lời. Người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra, bà đi đến trước mặt Thẩm Ý vỗ nhẹ lớp bụi không cẩn thận dính lên trên quần áo của cậu, rồi cầm lấy áo khoác từ người hầu đi theo phía sau, choàng lên người Thẩm Ý.
"Sao lại chạy đến vườn hoa mà không nói gì với mẹ vậy? Làm mẹ không tìm thấy con đâu." Động tác trên tay Tô Uyển Dung cũng không ngừng lại, giọng điệu tuy nghiêm túc nhưng cũng không nghe ra được ý tứ trách mắng trong đó.
Thẩm Ý há miệng thở dốc nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu ngậm miệng lại, cúi người dùng cái trán cọ cọ vào cằm Tô Uyển Dung. Mái tóc bồng bềnh dính vào khuôn mặt của Tô Uyển Dung khiến lòng bà mềm nhũn. Tô Uyển Dung không nhịn được cười cười, xoa đầu Thẩm Ý rồi dẫn cậu rời khỏi vườn.
Trong lòng Thẩm Ý thầm thở dài, cậu giả ngu giả dại thế này đã hơn mười năm rồi.
Thẩm Ý không phải người của thế giới này, hay nói cách khác, thế giới này thực chất là một quyển sách người lớn có tên《 Tuỳ Ý Nuông Chiều》. Sau khi được bạn cùng phòng giới thiệu Thẩm Ý liền đọc quyển sách này, ngày hôm sau thì bị xuyên vào đây.
《 Tuỳ Ý Nuông Chiều 》là quyển sách NP được xếp số một về độ yêu thích trên trang web chủ đề 18+, vai chính thụ tên Giang Ngộ, xuất thân bần cùng nhưng lại có vẻ ngoài xinh đẹp hoàn mỹ, hơn nữa còn có hào quang vạn nhân mê, tác giả lại cho hắn một cái buff trí mạng, đó chính là chỉ cần hắn muốn không một ai có thể không thuần phục dưới ống quần tây của hắn.
Giang Ngộ không cha không mẹ, người thân không thương, từ nhỏ đã phải tranh cướp đồ ăn với chó, tóm lại chỉ một chữ khổ.
Năm lên chín tuổi, nhà họ Thẩm ở Cẩm Thành được đại sư chỉ điểm rằng: Nếu muốn giữ được mạng cho đứa con trai út nhà mình, họ phải tìm được một người có mệnh cách tương xứng trói buộc bên người cậu, chỉ cần mười năm là đủ.
Mà người này lại trùng hợp là Giang Ngộ, cứ như vậy Giang Ngộ được đón về nhà họ Thẩm, hắn cho rằng khi vào Thẩm gia thì mình có thể sống tốt hơn. Nhưng đứa con trai út nhà họ Thẩm luôn gây khó dễ cho hắn ở khắp nơi, cha Thẩm mẹ Thẩm cũng không muốn nhìn thấy hắn, nhưng lại không thể đuổi hắn đi.
Vì vậy Giang Ngộ sống ở nhà họ Thẩm giống như một con chó, tâm lý của hắn bắt