"Thẩm Ý... Thẩm Ý......"
Hai mắt cậu như bị dính vào nhau, dù thế nào cũng không mở ra được, ý thức của Thẩm Ý vẫn đang hôn mê, mơ mơ hồ hồ nghe được ai đó đang gọi mình, giọng nói lúc xa lúc gần.
Dường như đã qua một lúc lâu, âm thanh bên tai đến như thuỷ triều đánh úp lại, ngón tay Thẩm Ý giật giật, cố hết sức mở bừng mắt ra, cậu phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, cả người mềm nhũn mệt mỏi.
Đây là một căn phòng rất rộng rãi, rèm cửa nửa kín nửa mở, mặt trời hiếm có khi toả ra ánh nắng chói chang, mạnh mẽ tràn vào trong phòng.
Cho nên hiện tại cậu đang ở đâu?
Thẩm Ý nhíu mày, chống tay ngồi dậy, đang lúc cậu còn đang nghiền ngẫm suy đoán thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một đôi chân đi chiếc giày da bóng màu đen, rời lên phía trên là một chiếc quần tây ôm lấy cặp chân dài.
Trái tim Thẩm Ý co rút lại, cậu ngước mắt lên, đập vào mắt cậu là một người đàn ông, một người đàn ông vô cùng đẹp. Tóc đen trên trán được vuốt gọn gàng bằng sáp, để lộ ra những đường nét tuyệt mỹ trên khuôn mặt, ngũ quan thâm thuý, hốc mắt hơi sâu cùng với đôi mắt đào hoa dài hẹp lại thanh tú, điểm thu hút nhất chính là nốt ruồi lệ ở cuối đuôi mắt.
Đây là...... Giang Ngộ.
Sau khi Thẩm Ý thấy rõ người trước mặt, trái tim giống như bị một bàn tay nắm lấy, dường như không thở nổi.
Nếu ba năm trước Giang Ngộ là một bông hồng mới chớm nở, thì hiện tại khi đã trưởng thành hắn giống như một bông hồng lộng lẫy kiêu sa, một bông hồng bắt mắt nhất.
Nhưng tâm địa người này đen tối đến mức nào, Thẩm Ý hoàn toàn không dám nghĩ, chỉ trong chốc lát, trong đầu cậu hiện lên hàng ngàn hàng vạn cách chết.
Đột nhiên, Giang Ngộ nhướng mi thẳng tắp đối diện với tầm mắt của Thẩm Ý.
Thẩm Ý cảm nhận được rõ ràng đó không phải ảo giác, trong nháy mắt kia, cậu như bị vực sâu vô hạn nuốt chửng, ánh mắt Giang Ngộ thâm trầm lạnh nhạt, nhưng bên trong cất chứa vài phần điên cuồng khó có thể nhận ra.
Giang Ngộ bước vào phòng, trở tay đóng cửa lại, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Ý, hắn đi đến trước mặt cậu.
"Nói chuyện đi?" Đây là câu đầu tiên Giang Ngộ nói với Thẩm Ý.
Nhưng Thẩm Ý không hiểu, cậu trợn tròn mắt, không nhúc nhích cũng không dám động. Giang Ngộ thuận thế ngồi xuống sô pha đặt bên cạnh, đôi chân dài tuỳ ý vắt chéo lên nhau, lộ ra một đoạn cổ chân mảnh khảnh cùng với làn da trắng nõn ẩn mình trong bóng tối.
Khoảng cách giữa hai người bỗng chốc thu hẹp lại.
Thẩm Ý nuốt khan một cái, thật ra trước kia cậu đối với Giang Ngộ cũng không tệ lắm, nhiều nhất cũng chỉ: Ném đồ không ăn cho Giang Ngộ, hắt cháo nóng lên người Giang Ngộ, cưỡi lên người Giang Ngộ khi Giang Ngộ học cách đi của chó....
Thẩm Ý vẫn còn đang hồi tưởng lại, đột nhiên cảm thấy trên đầu mình treo hai chữ nguy hiểm.
"Thẩm Ý, đừng giả vờ nữa." Giang Ngộ mở miệng, hai tay khoanh trước bụng, vẻ mặt lạnh lùng, "Tôi biết em không phải kẻ ngốc."
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lại lạnh lẽo, lời nói ra cũng không mang theo độ ấm.
Nghe vậy, trên mặt Thẩm Ý cũng không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng sớm đã dậy sóng.
Bị phát hiện từ khi nào?
Cậu đã không gặp Giang Ngộ ba năm, cho nên trước khi người này ra nước ngoài đã biết rồi?
Sau một lúc lâu Thẩm Ý cũng không mở miệng, cậu nghiêng mặt nhìn Giang Ngộ, hé miệng không tiếng động mấp máy môi.
[Anh biết từ khi nào?]
Ánh mắt Giang Ngộ dừng trên hai cánh môi của Thẩm Ý, bởi vì một thời gian dài cậu không uống nước, ăn cơm nên môi có chút trắng nhợt, đầu lưỡi đỏ tươi khi nói chuyện nửa ẩn nửa hiện, đó là chiếc lưỡi thường xuyên đi gây chuyện....
Hắn lấy lại tinh thần, đáp: "Đã biết từ lâu."
Từ trước đến nay cậu vẫn luôn thận trọng, làm sao có thể bại lộ được chứ?
"Em không cần đoán tôi biết từ bao giờ, cũng không cần đoán tôi làm sao biết được." Giang Ngộ hơi nghiêng nửa người trên về phía trước.
Thẩm Ý đối diện với tầm mắt của hắn, ra hiệu cho hắn tiếp tục nói.
Giang Ngộ lấy một bản hợp đồng từ trong ngăn tủ ở đầu giường ra: "Tôi nghĩ em cũng đã biết, Thẩm Phục Sinh với Tô Uyển Dung nhiều năm qua ở sau lưng làm những giao dịch gì."
Thẩm Ý đương nhiên biết, ba mẹ Thẩm cưng chiều cậu là một chuyện, nhưng chung quy bọn họ vẫn là thương nhân, là loại người có lòng dạ hiểm độc. Trước kia địa vị của Thẩm gia cũng không cao, Thẩm Phục Sinh dựa vào việc buôn lậu súng ống mới duy trì được, sau đó từng bước phát triển, nhà họ Thẩm mới tạo được chỗ đứng ở Cẩm Thành như ngày hôm nay. Trong đó cũng có rất nhiều chuyện không ai biết, nhưng chỉ cần lôi ra một cái cũng đủ để Thẩm gia phải chịu tội, mấy năm nay Thẩm Phục Sinh làm rất nhiều việc từ thiện chính vì muốn tẩy trắng hình ảnh của mình trong quá khứ.
Thẩm Ý là con trai của bọn họ, nhà họ Thẩm suy sụp, cậu cũng không có chỗ nào để đi, hiện tại trước mặt cậu có hai con đường, một là đường chết, hai cũng dẫn đến đường chết, nhưng nói không chừng còn có thể tìm được đường sống trong đó.
Thẩm Ý chống đỡ cơ thể mềm oặt của mình, khoanh chân ngồi ở trên giường đối mặt với Giang Ngộ, nếu đã bị phát hiện, Thẩm Ý cũng không cần giả ngốc nữa, cậu hất cằm về phía Giang Ngộ.
[Nói tiếp đi]
Ngón tay Giang Ngộ giật gật, đôi con ngươi tối đen như bị ném vào một hòn đá, nổi lên từng gợn sóng, hắn nói: "Mỗi một chứng cứ trong tay tôi đều có thể đẩy Thẩm gia vào đường chết. Nhưng..... Thẩm Ý à, nếu em làm một cuộc giao dịch với tôi, tôi sẽ buông tha cho nhà họ Thẩm."
Hắn đưa hợp đồng trong tay cho Thẩm Ý.
Thẩm Ý không nhận, cậu cụp mắt nhìn lướt qua dòng chữ trên đó.
Hợp đồng