Lúc Thẩm Ý tỉnh lại, ổ chăn bên cạnh đã trống không mang theo vài phần lạnh lẽo, rèm cửa nửa kéo mở buông xuống mặt đất, ánh nắng mặt trời như thác nước đổ vào bên trong phòng.
Trên người cậu rất đau, giống như mỗi một thớ thịt đều bị đè ép qua, nhất là phần eo phía dưới đặc biệt đau nhức như xuyên thấu vào da thịt.
Một chiếc áo sơmi gấp gọn được đặt bên gối, Thẩm Ý nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy mặc vào, quyết định đi tìm Giang Ngộ để nói chuyện. Cho tới hiện tại, cốt truyện đã có những sai lệch nghiêm trọng, không biết năm tên công kia bây giờ thế nào, nhưng ngay cả bản thân mình còn khó bảo toàn cậu cũng không thừa tinh lực đi quản chuyện người khác, cậu cần phải biết cụ thể tiến độ cốt truyện đã tới chỗ nào rồi.
Trong nguyên tác, Giang Ngộ không chỉ đẹp mà tác giả còn thiết lập cho hắn gần như hoàn hảo. Trong 5 năm ở nước ngoài, Giang Ngộ đã thành lập đế chế kinh doanh của riêng mình, hơn nữa cũng đã gặp được công một cùng công hai, có được sự trợ giúp của bọn họ, công ty của Giang Ngộ ngày càng lớn mạnh.
Cũng chính vì điều này mà sau khi Giang Ngộ về nước đã khiến cho nhà họ Thẩm phải tan cửa nát nhà.
Thẩm Ý nhịn xuống cơn đau nhức đang hành hạ cơ thể mình, cậu đơn giản nhìn lướt qua người, ngay cả ngón tay cậu cũng có một vết cắn màu đỏ, đấy là còn chưa nói tới eo lưng cùng với chân và mạng sườn của cậu, trên cổ tay còn vài vòng tròn thâm tím do bị trói, quả thực rất khó coi.
Cậu mở cửa đi ra ngoài, ở trong lòng thầm hỏi thăm Giang Ngộ mấy trăm lần.
Căn phòng này nằm ở lầu hai, sau khi mở cửa ra là hành lang, cuối hành lang có cầu thang thông xuống lầu một.
Thẩm Ý đi xuống, không hẹn mà gặp Giang Ngộ đang ở bên dưới lầu một. Trong tay hắn đang bưng hai cái bát.
Thẩm Ý ngửi được mùi vị, rất thơm.
Nhưng khi bốn mặt chạm nhau, cậu cứ nghĩ sẽ rất xấu hổ nhưng ai ngờ Giang Ngộ chỉ đứng ở trước bàn ăn lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái. "Lại đây ăn cơm đi."
Giọng nói rất lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ phát điên ngày hôm qua khi đè cậu ở dưới thân.
Tra nam, rút chim vô tình!
Thẩm Ý im lặng phỉ nhổ Giang Ngộ, chậm rì rì đi tới, cậu cũng không nghĩ nhiều trực tiếp ngồi đối diện với Giang Ngộ.
Lạch cạch.
Chiếc bát sứ va vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch phát ra âm thanh giòn tan. Đâm đến nỗi trái tim Thẩm Ý đều run rẩy, quả nhiên khi cậu ngước mắt lên, thấy sắc mặt Giang Ngộ ở phía đối diện trầm xuống, lông mi dày dài rũ xuống dưới.
"Lại đây."
Thẩm Ý không nhúc nhích.
Giang Ngộ lại mở miệng: "Tôi bảo em lại đây ngồi."
Giọng điệu của hắn không dao động nhiều, nhưng sự tức giận ẩn dấu bên trong gần như muốn bộc phát ra ngoài.
Thật hung dữ.
Thẩm Ý mím môi, đôi mắt cụp xuống, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Giang Ngộ. Hai người dựa rất gần, ngay khi cậu vừa ngồi xuống đã có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Giang Ngộ, hoà cùng hương thơm nhẹ nhàng êm đềm của gỗ đàn, tràn ngập trong khoang mũi.
Thiếu niên ngày nào giờ đã có vẻ ngoài của một người đàn ông trưởng thành, Giang Ngộ cao hơn Thẩm Ý rất nhiều, một bàn tay của hắn lười biếng đặt ở trên thành ghế của Thẩm Ý, nhìn qua giống như muốn ôm Thẩm Ý vào trong lòng.
Thẩm Ý biết Giang Ngộ đang nhìn mình, cậu run tay cầm chiếc muỗng lên bắt đầu ăn hoành thánh, tất cả đều tròn trịa có màu trắng, trông rất ngon miệng.
Bầu không khí giữa hai người ngượng ngùng không nói lên lời, trước kia khi Giang Ngộ còn ở nhà họ Thẩm, Thẩm Ý còn có thể nói với hắn mấy câu, nhưng hiện tại, thân phận của bọn họ đã xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, hơn nữa còn chưa biết tình tiết trong cốt truyện đã biến hoá thế nào, Thẩm Ý giống như đi trên mặt băng mỏng, căn bản không dám nói nhiều.
Giang Ngộ lẳng lặng nhìn Thẩm Ý, hắn dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo lên nhau, đôi mắt nóng bỏng điên cuồng ở nơi Thẩm Ý không nhìn thấy nhanh chóng biến mất. Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình bị nhốt trong gian phòng tối khi ở Thẩm gia. Khi đó Giang Ngộ vừa mới bước chân vào nhà họ Thẩm, đối với mọi thứ không biết hắn đều rất cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng trong một lần ngoài ý muốn, hắn bị người hầu vu oan hãm hại đánh vỡ bình hoa mà Tô Uyển Dung yêu thích nhất, Giang Ngộ cố gắng biện giải cho mình, rồi đột nhiên nhớ tới Thẩm Ý tình cờ đi ngang qua khi người hầu đang dọn dẹp mảnh vỡ, vì vậy hắn muốn Thẩm Ý xác nhận và chỉ ra người đã đánh vỡ chiếc bình đó.
Nhưng Thẩm Ý lại một mực chắc chắn do Giang Ngộ đánh vỡ.
Vốn dĩ Tô Uyển Dung đã nhận định do Giang Ngộ làm, kể từ đó càng thuận lý thành chương quăng hắn vào phòng tối.
Giang Ngộ bị bỏ đói mấy ngày, dạ dày đều quặn đau, cơ thể đã rơi đến cực hạn, bóng tối dày đặc muốn nhấn chìm hắn vào trong, mà lúc này cửa phòng đen kịt không tiếng động được mở ra, hắn thấy ánh sáng theo đó tràn vào trong, chói mắt như vậy nhưng Giang Ngộ vẫn nỗ lực mở căng hai mắt.
Là Thẩm Ý, là tên ngốc đó.
Giây phút đó Giang Ngộ bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, hắn làm sao có thể tin tưởng một kẻ ngốc được chứ.
Hắn nhìn Thẩm Ý đứng ngược sáng, bưng bát hoành thánh nóng hổi từ phía sau ra, hắn đã lâu lắm rồi chưa được ăn cơm, thậm chí Giang Ngộ còn không kịp nếm xem mùi vị như nào, trực tiếp nuốt hoành thành nóng hổi cùng hỗn hợp nước sốt vào trong dạ dày, xua tan cơn đói, dường như mọi ngóc ngách trên cơ thể đều ấm áp hẳn lên.
Mà Thẩm Ý lại ngồm xổm xuống bên cạnh hắn, giống như đang nhìn một con chó.
Thẩm Ý mới ăn được vài miếng đột nhiên có một bàn tay to rộng bóp chặt lấy eo cậu, khiến cậu giật nảy mình.
Giang Ngộ bế Thẩm Ý để cậu ngồi lên trên đùi mình, trong miệng Thẩm Ý vẫn còn hoành thánh chưa nhai xong, hai mắt mờ mịt, lưng dán vào ngực Giang Ngộ.
Tôi, mẹ nó....
Thẩm Ý nuốt khan một cái, trên mông bị đồ vật nóng như lửa đâm vào, cậu cúi người về phía trước, hai tay chống trên bàn cố gắng đứng dậy.
Giang Ngộ lại đuổi theo cậu, dán sát vào lưng Thẩm Ý, há miệng cắn xuống vành tai người trong lòng, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: "Em ăn của em, còn làm em cứ để tôi."
Hắn vừa nói vừa cầm bát đưa đến trước mặt Thẩm Ý.
Thẩm Ý lớn lên rất trắng, da mặt lại mỏng, nghe được một câu như thế, dùng mắt thường có thể thấy được mặt cậu đang đỏ bừng lên, cậu quay mặt sang nắm lấy tay hắn đẩy ra, cố gắng ngăn cản động tác của Giang Ngộ.
Giang Ngộ giữ lấy mặt cậu, khiến Thẩm Ý không nhúc nhích được, đôi môi hắn phủ xuống hai cánh môi căng mọng kia, chiếc lưỡi dài dễ dàng cạy mở hàm răng, xông vào bên trong. Tiếng nước chậc chậc vang lên, đầu lưỡi của Thẩm Ý bị Giang Ngộ ngậm trong miệng, nước bọt trong suốt chảy xuống.
Giang Ngộ ôm Thẩm Ý xoay