Thẩm Ý chớp chớp mắt, người đàn bà nào? Thư ký hả?
Tay Giang Ngộ vói vào trong vạt áo của Thẩm Ý, "Cô ta có chạm vào em không?"
Thẩm Ý vẫn không hiểu lắm nhưng vẫn lắc đầu, eo cậu giật giật, ngón tay Giang Ngộ nhéo vào hông cậu.
"Cô ta không phải trợ lý của tôi." Giang Ngộ giải thích, "Trợ lý của tôi là Lục Diên Thanh, là nam, nhưng mấy ngày nay hắn có chút việc, cô gái kia là do thư ký sắp xếp đến."
Lục Diên Thanh?
Thẩm Ý liền nhớ tới cốt truyện, Lục Diên Thanh là vai chính công thứ nhất lên sàn, người này là một phú nhị đại, nhưng nội tâm cao quý lạnh nhạt như một bông hoa vậy. Hắn học cùng trường với Giang Ngộ, ngày đầu tiên nhìn thấy Giang Ngộ đã nhất kiến chung tình, triển khai theo đuổi rất nhiệt tình, hai người cũng thuận lý thành chương ở bên nhau.
Thẩm Ý còn nhớ rõ, lần đầu tiên của Giang Ngộ ở trong quyển sách này chính là cho Lục Diên Thanh....
[Hai má mỹ nhân hồng hồng, ánh mắt xinh đẹp đào hoa chứa đầy ý xuân, giương mắt lộ ra ánh mắt kiều mị, mái tóc đen thấm ướt dính ở trên trán, cả người ướt đẫm, hắn có cảm giác mình bị chơi hỏng rồi, chỗ sâu nhất trong thân thể như bị lột ra, chiếm hữu từ tận sâu bên trong.]
Thẩm Ý bỗng nhiên nhớ tới đoạn miêu tả cảnh mây mưa này, tại sao một 0 sau khi trưởng thành lại có thể biến thành 1 chứ, kích cỡ thì khỏi phải nói - rất lớn. Thẩm Ý hoang mang, nhưng trên môi đột nhiên cảm thấy tê rần khiến cậu hoàn hồn lại, cậu nhíu mày, ánh mắt mang theo nghi hoặc nhìn về phía Giang Ngộ.
Giang Ngộ liếm môi dưới của Thẩm Ý, hắn giữ chặt lấy Thẩm Ý, eo hông của hắn đẩy vào giữa hai chân cậu, giọng nói khàn khàn: "Tôi muốn làm em."
Cả người Thẩm Ý cứng đờ, giơ tay muốn đẩy Giang Ngộ ra, dùng ánh mắt cảnh cáo Giang Ngộ.
Nơi này là văn phòng! Anh đừng có xằng bậy!
Giang Ngộ làm như không thấy, ôm lấy Thẩm Ý trực tiếp bế người đi về phía trong của văn phòng. Thẩm Ý bỗng dưng bị bế lên, hai chân theo bản năng kẹp ở trên eo Giang Ngộ, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn, phản kháng vô dụng.
Hai người rơi vào trên chiếc giường mềm mại, lõm xuống một khoảng, Thẩm Ý bị Giang Ngộ đè ở dưới thân, trong phòng không bật đèn, Thẩm Ý nương theo sáng nơi tối tăm nhìn chằm chằm vào Giang Ngộ, cậu nhìn sâu vào đôi con ngươi đen sâu thẳm kia như phát ra thứ ánh sáng mê hoặc lòng người. Cả người Giang Ngộ đè ở trên người Thẩm Ý khiến cậu có loại cảm giác không thở được. Cậu nhíu mày duỗi tay đẩy Giang Ngộ ra.
Nhưng hô hấp của Giang Ngộ lại càng trở lên nồng cháy, phun ra hơi nóng phả vào mặt, cổ, khiến cả người cậu như bị thiêu đốt, dưới thân cũng bị Giang Ngộ dùng đầu gối cọ xát, một cảm giác mềm nhũn khoan khoái dọc theo sống lưng chạy thẳng lên đại não, Thẩm Ý theo bản năng kẹp chặt hai chân, vừa vặn vây đầu gối Giang Ngộ giữa hai chân của mình.
"Có cảm giác sao?" Giọng nói của Giang Ngộ vẫn vững vàng, ánh mắt đảo qua gương mặt Thẩm Ý, tầm mắt giống như hồ nhão, phảng phất có thể kéo thành sợi.
Thẩm Ý lớn lên cũng không giống Giang Ngộ, diện mạo cậu thiên về ấm áp dịu dàng kiểu nhã nhặn, đường cong khuôn mặt nhu hoà, ánh mắt trong veo sạch sẽ, đôi môi đầy đặn, hơn nữa quanh người Thẩm Ý toát lên vẻ ôn hoà cho nên không có tính công kích, giống như non xanh nước biếc nhìn lâu cũng không thấy chán.
Giang Ngộ rũ mắt, bàn tay với khớp xương rõ ràng dọc theo lồng ngực phập phồng của Thẩm Ý đi xuống, xẹt qua vòng eo nhỏ nhắn, ngón tay dừng lại trên mép quần, kéo mở, lộ ra quần lót ren màu trắng ở bên trong.
Thẩm Ý cắn môi dưới, cậu có cảm giác bản thân mình đã bị lừa, bàn tay cậu giữ lấy eo Giang Ngộ, tay kia vội vàng giữ lấy cái tay đang lột quần của cậu xuống, sợ Giang Ngộ lại làm ra động tác kinh người nào khác.
Giang Ngộ đẩy tay cậu ra, nhẹ giọng nói: "Để tôi nhìn xem."
Thẩm Ý: "......"
Cuối cùng Thẩm Ý cũng không ngăn được Giang Ngộ, bởi vì Giang Ngộ thừa dịp Thẩm Ý còn chưa phản ứng lại cởi quần Thẩm Ý xuống, hắn chống người tinh tế đáng giá thanh niên dưới thân. Lúc này cổ áo hoodie mở rộng xộc xệch, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, bên trên có có những vệt đỏ, vạt áo bên dưới được mở sang hai bên để lộ vòng eo mảnh khảnh, quần lót bao vây bên dưới hạ thể đã dựng lên một túp lều nhỏ, nếu nhìn kĩ có thể thấy được chỗ háng gắt gao che chở hai cánh hoa e ấp.
Hai chân Thẩm Ý gác lên đùi Giang Ngộ, hai tay cũng bị cà vạt của Giang Ngộ buộc