Sau khi ăn tối ở cục Cảnh sát, Đường Diễn Sơ tiếp tục bận rộn xử lý vụ án, viết báo cáo.
"Để tôi đưa em về trước." Hắn tới bên cạnh Lâm Mạc nói.
Lâm Mạc: "Không cần đâu, anh cứ bận việc của anh đi, em tự về được."
Đường Diễn Sơ đang do dự liền nghe thấy tiếng Tiết Trác Lâm: "Sếp, có văn kiện cần anh xem lại một chút."
Lâm Mạc xua xua tay: "Mau đi đi, em về đây."
Nói xong vẫy tay tạm biệt rồi vội xoay người chạy đi.
Đường Diễn Sơ đứng ở cửa nhìn theo bóng cậu mãi cho đến khi thân ảnh hoàn toàn biến mất mới xoay người rời đi.
Lâm Mạc ra khỏi cổng lớn đang định tới trạm xe buýt, một chiếc xe bỗng dừng lại trước mặt.
Cửa kính xe hạ xuống, gương mặt lạnh lùng của Trạm Văn Sương xuất hiện: "Đội trưởng Đường không tiễn cậu về sao?"
Lâm Mạc mân mê cái cằm nộn, nói: "Anh ấy bận quá.
"Lên xe đi, tôi tiễn cậu về?"
"Được!"
Lâm Mạc thành thục mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, sau đó cậu phát hiện Trạm Văn Sương đang kinh ngạc đến ngây người nhìn chằm chằm cậu.
Lâm Mạc nhíu nhíu mày, nghiêng đầu tò mò.
Trạm Văn Sương chậm rãi hoàn hồn: "Tôi nghĩ là cậu sẽ từ chối...!như mấy lần trước! Thật tốt quá..."
Cứ như vậy được không...!Vĩnh viễn đừng cự tuyệt tôi!
Xe khởi động rời bánh.
Trong cục Cảnh sát.
Đoạn Vũ hỏi: "Lâm đại sư về rồi sao? Không nhìn thấy cậu ấy a?"
Lý Việt Minh: "Về từ lâu rồi, tôi nhìn thấy cậu ấy ngồi xe giáo sư Trạm lúc trước...!Ơ!! Sếp anh đi đâu vậy? Không phải nói hôm nay phải thức xuyên đêm hoàn thành báo cáo sao...? Sếp..."
Cửa đóng sầm mạnh mẽ.
Đoạn Vũ cùng Lý Việt Minh khó hiểu nhìn nhau.
"Sếp làm sao vậy? Đột nhiên dọa người như thế?"
"Tôi cũng không rõ nữa..."
...
Xe dừng lại dưới cầu thang nhà trọ, Lâm Mạc vẫn đang mải mê ngắm nhìn Trạm Văn Sương, sau đó cậu rời mắt lúng túng: "Cảm ơn...!Anh cũng trở về nghỉ ngơi sớm đi...!Lái xe chú ý an toàn, ừm...!Ngủ ngon."
Cậu vừa bước xuống xe liền nghe thấy tiếng đóng cửa ghế lái.
Trạm Văn Sương đứng cách cậu một khoảng mấy mét, một tay đút túi, dáng người cao ráo chân thon dài.
Ánh mắt hắn trong trẻo nhưng toát ra sự lạnh lùng, gắt gao bao phủ trên người Lâm Mạc, giọng nói khàn khàn cất lên: "Hôm nay em cứ nhìn tôi suốt, có chuyện gì vậy?"
Lâm Mạc: "Lúc chiều anh cũng nhìn tôi suốt không phải sao?"
"Không hề."
Kỳ quái, nếu không phải anh nhìn chằm chằm tôi, làm sao biết được tôi đang nhìn trộm anh?
Cậu giấu tay ra sau lưng, một bộ dạng trẻ nhỏ mắc lỗi: "Tôi không hề nhìn anh nha."
"Nói dối."
Trạm Văn Sương bước nhanh tiêu sái tiến tới trước mặt Lâm Mạc, vòng tay qua eo cậu chống xuống thành xe, một tư thế ép người không cho chạy trốn: "Em rõ ràng vẫn luôn nhìn tôi, khiến cho tôi không thể ngừng nghĩ về em, đây là lỗi của em!"
Hơi thở hắn dồn dập khó kiềm chế, khuôn mặt luôn tái nhợt cũng hiện lên hai mạt hồng trên gò má.
Hắn nâng một tay mân mê làn da cổ của Lâm Mạc, cảm nhận được nhịp đập trong mạch máu, một chân hắn chen vào giữa hai chân cậu.
Lâm Mạc lấy hết dũng khí điều chỉnh lại tư thế, khuôn mặt cậu đỏ như tôm luộc.
"TƯỚC ÂM" là phách điều khiển "dục vọng" của con người...
Cậu nâng hai tay đặt trên vai Trạm Văn Sương, muốn đẩy người ra.
Hắn ta thoạt nhìn gầy yếu lại có sức áp chế vô cùng mạnh mẽ, lồng ngực hắn bởi vì đang dùng lực mà hiện ra rõ nét đường viền cơ bắp.
"Tiểu Mạc..." Hơi thở Trạm Văn Sương nóng rực phả lên cổ Lâm Mạc, giọng nói sát bên tai "Tôi có thể trở thành người thân thiết nhất với em được không? Giữa chúng ta không còn khoảng cách nào có được hay không...?"
Lâm Mạc mở to hai mắt sửng sốt.
Cái gì mà không còn khoảng cách?
Cậu xấu hổ nện một đấm lên lồng ngực Trạm Văn Sương.
Hắn ta nhanh chóng bắt lấy cánh tay cậu, đưa tới bên môi đặt xuống một nụ hôn trên mu bàn tay, đôi mắt đen kịt: "Em vẫn luôn nhìn lén tôi, làm cho tôi tưởng rằng...!trong lòng em có cảm giác đặc biệt với tôi."
"Tôi...!Em...!Em không nhìn lén!"
"Nói dối, trẻ nhỏ không nên học thói xấu!"
Lâm Mạc càng đỏ mặt dữ dội: "Anh cũng nói dối...!Nếu anh không nhìn làm sao biết được em đang..."
"Tôi đang nhìn em đây..."
Trạm Văn Sương kéo cánh tay cậu đặt lên vị trí trái tim trên ngực trái: "Tôi vẫn luôn nhìn em, không phải chỉ một buổi chiều, không phải chỉ một ngày hai ngày hay nửa tháng...!Tôi sẽ luôn nhìn em!"
Trái tim trong lồng ngực nhảy điên cuồng, hai vành tai đỏ ửng, ánh mắt như phản chiếu trời sao lấp lánh, cả người hắn toát ra khí chất cấm dục mê người, nhưng lại câu dẫn Lâm Mạc đến ngứa ngáy tâm can.
Người này thả thính chuyên nghiệp quá!
Lâm Mạc nhũn cả chân.
Cậu cố gắng đẩy hắn ra, hổn hển nói: "Muộn rồi, anh mau về đi, em muốn đi ngủ..."
"Đã hôn môi chưa?"
"Cái gì?"
Trạm Văn Sương đưa ngón tay cái mân mê cánh môi của Lâm Mạc, nhịn không được gằn giọng: "Tôi hỏi em, đã cùng anh ta hôn môi hay chưa?"
"Lần trước ở huyện Lĩnh tôi nhìn thấy em hôn lên má anh ta..." Nói xong hắn cúi người thơm lên gò má Lâm Mạc, ôn nhu mà khắc chế.
Hiện tại hắn đã hiểu ra, bực bội trong lòng khi đó kỳ thật là ghen tị.
Lâm Mạc toàn thân phát sốt, nhiệt độ trên mặt cao khó tả, giãy dụa muốn nói chuyện đàng hoàng: "Buông ra, em...!em...!Ưm!
Người trước mặt không do dự áp sát dán lên...!Đầu lưỡi mềm mại đảo qua...
Hai trái tim cùng đập nhanh như muốn nảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay lúc này, tiếng phanh chói tai vang lên, sau đó là tiếng đóng cửa xe mạnh bạo.
Giây tiếp theo, Trạm Văn Sương bị hung hăng đánh văng ra sau, hắn lảo đảo vài bước mới giữ được thăng bằng đứng thẳng lại.
Đường Diễn Sơ khí thế kinh hồn, ánh mắt như tóe ra lửa.
Trạm Văn Sương hơi nhếch khóe miệng, khẽ cười một tiếng: "Đây là lần đầu tiên của em ấy..."
Lâm Mạc: "..."
Đường Diễn Sơ lồng ngực phập phồng, âm thanh đè nén: "Chúng ta quen biết 3 năm, đã hợp tác ăn ý bao nhiêu vụ án, hiểu nhau rõ như thế...!Cậu, đừng nói là cậu không nhìn ra tôi đối với em ấy..."
"Thì sao?" Trạm Văn Sương thản nhiên nói "Tình cảm không có thứ tự đến trước đến sau, chúng ta vừa có thể là bạn bè, vừa có thể là tình địch."
Lâm Mạc: Không...!không, hai người vốn là một mà!
Đường Diễn Sơ sắc mặt âm trầm: "Cậu nhất quyết muốn tranh giành với tôi?"
"Tại sao không phải là cậu tranh giành với tôi?" Trạm Văn Sương một chút cũng không lùi bước.
Hai nam nhân anh tuấn hung hăng trừng nhau như hai con sói đầu đàn đang bảo vệ lãnh thổ, mà Lâm Mạc hiện giờ đứng ở giữa, ngây ngốc như dê con ngon miệng.
Lâm Mạc há miệng thở dốc: "Em..."
"Tiểu Mạc, em về nghỉ trước đi." Đường Diễn Sơ nói.
Trạm Văn Sương cũng quay đầu trìu mến: "Ngủ ngon, Tiểu Mạc."
Lâm Mạc chần chừ một lúc, sau đó dứt khoát cất bước rời đi.
Đi được vài bước lại ngoái đầu trộm quan sát, cũng may bọn họ không hề động thủ, chỉ đơn giản nói vài câu liền lên xe mỗi người một hướng.
"Àiiiii...!" Lâm Mạc phiền muộn thở dài.
Hiện tại khó xử rồi đây...!sau này sợ là sẽ còn khó nữa.
...
Sáng hôm sau Lâm Mạc thức dậy sớm, hôm nay cậu cần phải tiễn Hướng Ngữ Như về S thị.
"Lâm ca, sao quầng mắt anh như gấu trúc vậy?" Hướng Ngữ Như ngạc nhiên nói.
Lâm Mạc: "Ừm, hôm qua ngủ không ngon, tôi gặp một cơn ác mộng rất đáng sợ."
Trong mơ có 9 nam nhân đang đang chế trụ cậu...!Nghĩ lại Lâm Mạc không khỏi rùng mình hoảng sợ.
Hướng Ngữ Như: "???"
Cậu vỗ vỗ mặt lấy lại tinh thần, gượng cười nói: "Không sao đâu, chỉ là giấc mơ mà thôi, không phải sự thực ha ha..."
Một A Lăng đã đủ dằn vặt cậu rồi...!Phải mau nghĩ cách để hai hồn bảy phách tập hợp hoàn chỉnh mới được.
Hướng Ngữ Như nói: "Lâm ca, tôi đang định thi Đại học ở Kinh thị, cha