Lúc Khâu Ninh tỉnh dậy, bên ngoài trời đang tí tách mưa nhỏ.
Cảm giác bên cạnh có thêm một người, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo khiến anh bất giác dụi đầu qua.
Vài giây sau, anh bỗng nhiên trợn mắt, đối diện với mắt cười của Tất Dục Cẩn.
"Chào buổi sáng."
Ký ức tối hôm qua thoáng chốc ồ ạt tràn vào trong trí óc.
Lúc trước còn có thể nhớ chút chút, lúc sau hoàn toàn mơ hồ mông lung.
Bởi vì đã bị Tấn Giang khóa bốn lần nên không có cách nào miêu tả ra hết.
Tóm lại là anh như bị rút hết sức lực, chỉ có thể hiểu chứ không diễn đạt bằng lời được.
Khâu Ninh cũng không biết hai người ầm ĩ mất mấy tiếng, anh chỉ biết lúc kết thúc anh đã mệt đến thừ người, một ngón tay cũng lười không muốn động.
Điên rồ một đêm, cơ thể cũng không thoải mái, chân mỏi đến sắp rụng ra.
Đàn ông 30, như sói như hổ.
Cảm nhận sâu sắc.
Anh rụt người vào trong ổ chăn, cánh tay tùy ý đáp lên eo người đàn ông, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Âm thanh khàn đặc như bị cảm.
"Sắp 11 giờ." Tất Dục Cẩn duỗi tay ôm lấy anh, xoa eo cho anh: "Có mệt hay không, có đói bụng không?"
Khâu Ninh gật gật đầu: "Ừ."
"Muốn ăn cái gì, anh đặt cơm hộp?"
"Muốn lẩu."
Tất Dục Cẩn đáp ứng, mở di động bắt đầu tìm canh nấm thanh đạm bổ dưỡng.
Đặt xong đơn hàng, nhìn người vẫn còn đang nằm nhắm mắt trên giường, hắn nở nụ cười: "Ngủ thêm một lát?"
Khâu Ninh ngáp, lắc đầu: "Không ngủ nữa, 12 giờ có phát sóng trực tiếp lễ kỷ niệm, bận đi rút thăm trúng thưởng."
Tất Dục Cẩn nhíu mày, lực tay lại mạnh thêm vài phần.
Thịt mềm đau xót, Khâu Ninh nhe răng trợn mắt trừng hắn: "Làm gì thế?"
Tất Dục Cẩn nói: "Nhìn em thế này chắc là do tối qua anh không đủ cố gắng."
"?"
"Bạn trai ở bên cạnh, em còn rảnh đi nghĩ này nghĩ kia." Hắn vừa nói vừa với tay vào trong chăn.
Chuông cảnh báo của Khâu Ninh tức thì rung vang trời, anh tỉnh táo lại trong nháy mắt.
Anh túm lấy cánh tay người đàn ông, lắp bắp nói: "À thì, em nghĩ là, lúc này rời giường ngay hẳn là không ổn lắm..."
Người đàn ông chui vào trong chăn, không bao lâu sau, Khâu Ninh cảm nhận được thứ gì đó mềm nóng, tức khắc im bặt.
Ngực phập phồng mấy cái, nước mắt sinh lý cũng tràn ra.
Một lát sau, Tất Dục Cẩn ló đầu ra, đè người lại, nói: "Bài thể dục buổi sáng bắt đầu."
......
Sau khi kết thúc, Khâu Ninh thấy cả người không được tự nhiên.
Lúc vào phòng tắm Tất Dục Cẩn muốn ôm anh, bị Khâu Ninh tát cho cái văng ra, tự mình kiên cường bước vào.
Soi tấm gương trong phòng tắm, Khâu Ninh thấy chỗ xương quai xanh của mình đỏ đến kỳ cục, giống như sắp trầy da.
Chạm vào còn thấy hơi đau đớn.
Anh cũng không biết mình chọc tới người đàn ông kia chỗ nào.
Cầm tinh con chó hả?
Rửa sạch đi cả người dinh dính, tâm trạng của Khâu Ninh cũng thấy thoải mái thanh tân không ít.
Cơm hộp đã tới rồi, Tất Dục Cẩn đang bày chén đũa.
Trừ đồ ăn, bên cạnh còn đặt một túi thuốc.
Anh tò mò mở ra: "Này là cái gì?"
Chờ đọc được tên hộp thuốc, máu cả người Khâu Ninh đều viu cái, vọt hết lên mặt.
"Gọi giao hàng." Tất Dục Cẩn lấy lại túi đồ trong tay anh, đẩy vai anh về phía phòng ngủ: "Chỗ kia của em bị sưng, bôi chút thuốc."
Khâu Ninh muốn phản bác, nhưng lại tìm không thấy lý do.
Anh ghé vào giường, vùi mặt vào gối, mặc kệ sự đời cho Tất Dục Cẩn bôi thuốc.
Động tác của người đàn ông mang theo sự dịu dàng cẩn thận, Khâu Ninh nhẹ giọng oán thán: "Em là lần đầu mà anh cũng không thể khống chế chút sao?"
Người đàn ông nghe vậy liền cười thành tiếng: "Xin lỗi, anh cũng là lần đầu, không khống chế được."
Khâu Ninh kinh ngạc mà nhìn hắn một cái, rồi sau đó lại quay đầu đi.
Anh rõ ràng không tin, chỉ cho là Tất Dục Cẩn đang dỗ dành mình thế thôi.
Bôi thuốc xong, hai người ngồi vào bàn ăn.
Khâu Ninh ngó vào nồi, nhăn mày lại: "Đã nói là đặt lẩu mà?"
Tất Dục Cẩn múc cho anh một chén canh: "Không muốn sống nữa?"
Khâu Ninh quệt môi không đáp.
Tất Dục Cẩn kéo cái ghế bên cạnh: "Ngồi đây."
Ghế ngồi đã được phủ bằng một tấm chăn mềm gấp gọn.
Khâu Ninh vừa ngồi vừa lẩm bẩm: "Cầm thú."
Tất Dục Cẩn không nói tiếp, chỉ hơi nhếch khóe môi.
Tiệm canh nấm này trước đây Khâu Ninh đã từng ăn, khai trương mười mấy năm, hương vị cực kỳ ngon, đặc biệt là nếu buổi tối đi ăn thì sẽ phải xếp hàng.
Anh thỏa mãn mà uống một ngụm, thân thể ấm áp lên.
Khâu Ninh đặt điện thoại ở cái giá, hai người ngồi sát bên nhau vừa xem phát sóng trực tiếp vừa ăn cơm.
Tới phân đoạn rút thăm trúng thưởng, Khâu Ninh giơ vội cái điện thoại tới trước mặt Tất Dục Cẩn: "Anh lên anh lên đi, giải nhất là bộ trang phục giới hạn và vũ khí tím, búp bê của em dựa cả vào anh đấy."
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người chủ trì ăn mặc kiểu coser bắt đầu đếm ngược.
Đôi mắt Khâu Ninh dán cả lên màn hình, trông mong chờ đợi danh sách trúng thưởng.
Sợi tóc mềm mại của anh quét qua cằm Tất Dục Cẩn, người sau đôi mắt sâu thăm thẳm, nhìn một mảng đỏ tím không che nổi bên cạnh cổ áo anh.
Trong video, âm thanh người chủ trì ngọt ngào dịu dàng: "Chúng ta hãy chúc mừng ID Hành Cẩn đạt được giải nhất, nhân viên công tác của chúng tôi sẽ liên hệ với ngài, xin hãy chú ý điện thoại và tin nhắn."
"Đệch!" Khâu Ninh trực tiếp từ trên ghế nhảy cẫng lên.
Sau đó đỡ eo đau khổ ngồi lại chỗ cũ.
Tất Dục Cẩn bị dáng vẻ của anh làm cho cười khổ cũng không được, tay duỗi ra xoa eo cho anh: "Kích động như vậy sao?"
"Anh làm sao mà hiểu nỗi đau người châu Phi của bọn em!" Khâu Ninh dùng giọng nói lạc đi vì kích động đáp: "Giải nhất! Vũ khí của em!"
Nhân viên công tác gửi tới một đường link, anh vừa điền vừa cảm thán: "Cảm ơn bảo bối, bảo bối vất vả moah~"
Bàn tay đang xoa eo cho anh khựng lại, cuối cùng Tất Dục Cẩn vẫn hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động muốn làm chút gì đó.
Cơm nước xong, Tất Dục Cẩn trực tiếp chuẩn bị hội nghị trực tuyến ở nhà Khâu Ninh, tư liệu là do Tần Kiêu đưa tới.
Người sau mơ hồ mông lung đi vào gian nhà nho nhỏ 60m2 này, vừa thấy Khâu Ninh xuất hiện, trong lòng lập tức sóng to gió lớn.
Khâu Ninh chỉ nghĩ là ra rót chén nước, không ngờ lại đụng phải người khác.
Anh xấu hổ mà cười một cái, cứng đờ giải thích: "Tôi nói, Tất tổng chỉ là tới nhà tôi tá túc một đêm, anh có tin không?"
Trong họng Tất Dục Cẩn bật ra một tiếng cười nhạo.
Tần Kiêu đứng như trời trồng hơn nửa ngày, sau đó lập tức treo nụ cười chuyên nghiệp bên khóe môi, khẳng định gật đầu: "Tin."
Tất Dục Cẩn thu xếp lại tư liệu rồi mới nói: "Ra ngoài nhớ đóng cửa, cảm ơn."
Trước khi cánh cửa khép lại, Tần Kiêu nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.
Trong khe cửa, vị sếp lớn lạnh lùng bất cận nhân tình kia đang dịu dàng cười, xoa nhẹ đầu của người trước mặt.
Hai người tự đeo tai nghe, không ai làm phiền đến ai, yên lặng mà hài hòa.
[ chat riêng ] Lục Trừu Trừu: Tiểu Thu Thu, đi đánh lẻ hằng ngày hả?
[ chat riêng ] Lục Trừu Trừu: Trời đ*, cậu thế mà thay thành bộ trang phục giới hạn, phản bội tổ chức chúng