Sinh nhật của Khâu Ninh hôm nay vừa lúc là thứ bảy, Tất Dục Cẩn cố ý đẩy lịch trình của mình để ở cùng anh.
Tuy rằng Khâu Ninh không phải cô gái mới lớn nhưng không thể không nói, hành động này...!thật sự làm anh lâng lâng.
Cho nên khi Tất Dục Cẩn hỏi muốn ra ngoài cùng nhau cả cuối tuần này hay không, anh không chút do dự đáp ứng ngay.
Vì thế mà anh còn cố ý thu thập một vali hành lý nho nhỏ, mang theo vài bộ quần áo để tắm rửa.
Đừng hỏi, đây chính là trực giác tình nhân.
Tất Dục Cẩn lái xe tới đón anh, hôm nay người đàn ông mặc rất tùy ý đơn giản, một bàn tay đặt ở vô lăng, bàn tay khác lướt di động.
Khâu Ninh đứng ngoài gõ nhẹ vào cửa sổ.
Sau đó người đàn ông cười và mở khóa cửa, chờ anh ngồi xuống ghế phụ, bàn tay to ấm áp liền gác lên gáy anh, cọ cọ.
Xe phi nhanh một đường.
Khi tới nơi cần đến, Khâu Ninh nhìn LOGO bên ngoài hồ phun nước của khách sạn, nụ cười cứng đờ.
Là khách sạn anh và Tất Dục Cẩn từng ở lúc đi công tác cùng nhau lần đầu tiên.
Anh còn từng say rượu phát điên ở con đường cây xanh đêm hôm đó.
Khâu Ninh nghi hoặc nhìn người bên cạnh.
Tất Dục Cẩn đang lấy đồ ra từ cốp xe, có đôi chứ không chỉ một, cả hai người đều chuẩn bị vali, chỉ là của Tất Dục Cẩn lớn hơn của anh một chút.
"Sao lại đặt chỗ này?" Khâu Ninh chớp mắt: "Nơi này có gian phòng bị dột nước."
Tất Dục Cẩn nhìn anh, cười: "Có ý nghĩa."
?
Khâu Ninh mang theo vẻ mặt mông lung đi theo sau hắn, bước vào.
Phòng đã được đặt trước từ sớm, theo con số không ngừng thăng lên trong thang máy, sự thấp thỏm và dự cảm trong lòng Khâu Ninh càng ngày càng nặng.
Cho đến tận khi đứng trước cửa phòng.
......!Quả nhiên.
Là gian phòng xép Tất Dục Cẩn từng ở lúc đi công tác.
Khâu Ninh dở khóc dở cười: "Có phải ý nghĩa là kỷ niệm lần đầu chúng ta ở chung?"
Tất Dục Cẩn lại nói: "Không phải."
Lại không còn gì để nói.
Hai người đặt hành lý xuống, lần này Khâu Ninh không cần ở phòng ngủ phụ cách vách nữa, vali của hai người đặt chung một phòng.
Bữa tối được giải quyết ở tiệm cơm Tây dưới lầu.
Vì là ngày sinh nhật của Khâu Ninh, hai người còn cố ý mặc chính trang.
Ánh nến leo lắt, rượu vang đỏ thơm ngọt, người kéo đàn violin của nhà hàng kéo một bản nhạc ưu nhã và vui vẻ.
"Sinh nhật vui vẻ." Tất Dục Cẩn đưa món quà đã chuẩn bị tốt ra, là một chiếc đồng hồ nam đắt đỏ.
Khâu Ninh không dùng được loại đồ vật này, nhưng chiếc này có kiểu dáng giống với chiếc Tất Dục Cẩn đang đeo nên anh vẫn quyết định nhận lấy.
Bình thường anh không đeo, lúc nào ở riêng với Tất Dục Cẩn anh mới đeo.
Lúc nhận lấy, anh nghĩ ngợi, rồi lấy ra khỏi cái hộp, mang lên tay.
Tất Dục Cẩn nhìn thấy, khóe miệng treo lên một nụ cười.
Sau khi dùng bữa xong, nhân viên phục vụ đẩy tới bánh kem.
Khâu Ninh căn bản không rảnh để ý trang trí hoa hòe lòe loẹt ở mặt bánh, anh chớp chớp mắt, áp xuống ý cười trong lòng.
Anh làm bộ cái gì cũng không biết: "Em cắt bánh kem đây."
"Không ước sao?"
Hiện tại anh nào có tâm tư ước mới chả nguyện nữa, nhưng vẫn phối hợp làm theo quy trình một vòng.
Khâu Ninh cầm dao cắt, hạ từng nhát đầy nghiêm túc, mãi cho đến khi bánh kem trước mặt bị anh cắt ra làm tám miếng cũng chẳng phát hiện ra thứ gì.
Thật sự chỉ là cái bánh kem, bên trong chẳng giấu cái gì.
Thế mà bên trong lại không giấu cái gì???
Cơ hội tốt như vậy mà Tất Dục Cẩn anh cứ thế bỏ lỡ???
Tất Dục Cẩn hỏi: "Không thích?"
"......! Cũng không phải." Khâu Ninh chỉ để lại hai người họ một miếng, còn lại chia cho các vị khách xung quanh, còn nhận được mấy câu chúc sinh nhật.
Được rồi, không có thì thôi, Tất Dục Cẩn vừa nhìn là biết không phải kiểu người biết xem phim ngôn tình.
Thẳng nam mà!
Hận sắt không thành thép mà!
Hai người đi dạo dưới lầu, lại đi tới con đường nhỏ Khâu Ninh uống say phát điên hôm ấy.
Khâu Ninh lấy ra di động, gọi một cuộc qua WeChat.
Di động trong túi Tất Dục Cẩn cũng vang lên theo.
Cuộc gọi biểu hiện: QN.
Hắn nhìn người bên cạnh, nghi hoặc nhận cuộc gọi.
"Bảo bối." Khâu Ninh liều mạng nhịn cười: "Anh mau tới đón em."
Tất Dục Cẩn: "......"
Khâu Ninh tự không chịu nổi trước, phụt cười.
Anh tắt cuộc gọi, "Lúc anh nhận điện thoại của em anh nghĩ thế nào, có phải muốn bóp chết em luôn không?"
Tất Dục Cẩn cười theo: "Không đâu, rất vui vẻ."
Hắn nói: "Mặc kệ là Hành Cẩn hay là Tất Dục Cẩn, người em tìm vẫn là anh."
Khâu Ninh mặt vô cảm "À" một tiếng, da cổ lại từ từ đỏ ửng lên trong bóng đêm.
Anh vòng tới trước mặt người đàn ông, dang hai tay ra.
Tất Dục Cẩn hiểu ý, bất đắc dĩ mà cười một cái, ôm cả người anh lên.
"Sao vẫn nhẹ hều thế này."
Hai chân Khâu Ninh đung đưa ở hai bên sườn hắn, lại không ngoan ngoãn như lần trước, cứ cố ý vô tình cọ trúng đùi người đàn ông, nói: "Không nặng được đâu, nặng rồi bạn trai em không ôm nổi em nữa."
Tất Dục Cẩn đánh mông anh một cái, khàn giọng cảnh cáo: "Đừng lộn xộn."
Tới nơi có ánh đèn sáng rực rỡ, Khâu Ninh liền xuống khỏi người Tất Dục Cẩn.
Mất mặt ở cùng một nơi là đủ lắm rồi.
Trở lại phòng, Tất Dục Cẩn đi tắm rửa, Khâu Ninh bắt đầu trả lời các lời chúc sinh nhật mọi người gửi tới di động anh.
Thích Lâm: Mợ yêu quý sinh nhật vui vẻ, mỗi ngày vui vẻ, vạn sự như ý ~
Thích Lâm: Mợ yêu quý khi nào rảnh lên game đi, hai hôm nay mọi người trong bang đều nhớ mợ đó ~
Thích Lâm: Mợ yêu quý, người cậu thân yêu của con cũng ở bên cạnh mợ đúng không? Mợ nói thêm nhiều lời hay giúp con nha, vô cùng cảm kích ~
Mỗi một ký hiệu cuộn sóng đều là một tấm lòng "Tôi muốn sống".
Hôm đó, cái loa của Thích Lâm vừa vang lên, nó đã bị thành viên bang hội thay phiên đuổi giết, chỉ có thể lột hết trang bị ra chịu đòn, còn không thể đánh trả.
Khổ không nói nổi.
Thảm hại hơn chính là, mỗi lần nó chết, bài viết "Cậu ruột là kẻ thù" kia của nó lại bị đẩy lên một lần, tất cả lượt hồi đáp đều là lịch sử những lần bị đánh chết của nó.
Vũ nhục! Vũ nhục trần trụi!
QN: Cảm ơn cháu ngoại trai chúc phúc, moah moah ~ hi vọng mọi người trong bang hội sớm ngày nguôi giận!
Mẹ Tất gửi cho anh một bao lì xì 888, Khâu Ninh nhận, sau đó gửi về tin nhắn thoại.
Mẹ Khâu không dùng quen WeChat, vì thế Khâu Ninh không gửi tin nhắn mà dứt khoát gọi về một cuộc.
Hiện tại quan hệ của họ đang dần dần mùa xuân hoa nở, đề tài để nói cũng có rất nhiều.
Khâu An An cũng trở về nhà, chen vào một câu: "Ngày mai chúng ta chuẩn bị vào miếu cúng bái, cầu bùa bình an, Tiểu Tất tên đầy đủ viết thế nào, chị thuận tiện cầu cho hắn một cái."
Khâu Ninh: "......"
Sau khi Khâu An An trở về, hai người không có liên hệ thường xuyên lắm, Khâu Ninh cũng không chủ động nhắc tới chuyện của Tất Dục Cẩn.
Khâu An An: "Sao lại không nói gì."
Tránh không thoát.
Anh mắt nhắm lại: "......!Tất Dục Cẩn."
Khâu An An: "Cái gì?"
Khâu Ninh: "Tất Dục Cẩn."
Khâu An An: "............"
Đầu dây bên kia an tĩnh cực kỳ, chỉ có âm thanh TV phát tin tức làm nền.
Hơn nửa ngày, Khâu An An rốt cuộc cũng mở miệng, thật cẩn thận mà rằng: "Khéo nhỉ, chị cũng biết một người gọi là Tất Dục Cẩn."
"Không khéo." Khâu Ninh nói: "Chính là hắn."
Khâu An An: ".................."
Thời gian im lặng lần này còn lâu hơn lần trước.
Khâu Ninh alo một tiếng, sau đó liền nghe thấy âm thanh vô hồn của chị gái: "Chị, em, Tiểu Tất..."
Nửa ngày nói không nên một chữ hoàn chỉnh.
"Thôi, để chị bình tĩnh một chút." Nói xong, đầu bên kia chỉ còn âm thanh báo đường dây bận.
Em trai mình tán được người lãnh đạo cao cấp của mình.
Khâu Ninh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt bất ngờ lúng túng của chị gái.
Cửa phòng tắm mở ra, Tất Dục Cẩn mang theo hơi nóng bước ra ngoài, bàn tay ướt át sờ soạng mặt anh: "Ngẩn người làm gì?"
Khâu Ninh hoàn hồn: "Không có gì, tắm xong rồi?"
Tất Dục Cẩn bị bộ dạng ngáo ngơ của anh chọc cười: "Anh có thể chưa tắm xong, cùng em tắm lại một lần."
Khâu Ninh: "......"
Anh đỏ mặt, nắm bộ áo ngủ trên đầu giường lên, cũng không quay đầu mà vọt vào phòng tắm.
Lúc ra ngoài, Tất Dục Cẩn đang mở hai nick của anh và hắn làm nhiệm vụ hằng ngày.
Khâu Ninh bò lên trên giường, ngồi ở bên cạnh hắn, vừa tấu hài với mọi người trong diễn đàn, vừa thỉnh thoảng nhìn qua tiến độ nhiệm vụ bên cạnh.
Hai người tay sát vai kề, chân dựa gần chân, ban đầu chỉ là dựa gần, sau đó dần dần có những động tác nhỏ, cọ một cái, rồi gác lên, thấy người đàn ông thờ ơ, lá gan anh liền phình ra, cong đầu gối đụng vào nơi không nên đụng kia.
Tất Dục Cẩn phóng sai một kỹ năng.
Sau đó quay đầu, con ngươi sâu thẳm nhìn anh, hô một tiếng: "Khâu Ninh."
Người sau cười với hắn, làm bộ vô tội: "Đánh xong rồi?"
Chưa đánh xong.
Nhưng cũng chẳng còn tâm từ gì mà ngồi đánh nữa.
Khâu Ninh nhìn màn hình máy tính: "Nhiệm vụ của anh còn hai cái nữa mới xong, tiếp tục làm đi, đừng quan tâm tới em."
Nói xong, lại cọ một chút.
Tất Dục Cẩn bị anh chọc tức tới bật cười, làm lơ dấu chấm hỏi của đồng đội, tắt phụt trò trơi, máy tính khép lại, xoay thân đè người xuống.
"Bất chấp muốn lật trời rồi."
(不管要翻天了 – mình không rõ nghĩa lắm nên cố gắng sát nghĩa đen nhất, ai biết chỉ mình với nha)
Khâu Ninh ngã lên giường, vừa nghĩ cái gối của khách sạn thật cứng, vừa thò đầu ngón tay mò đai lưng trên áo tắm dài của người đàn ông, hất ra sau, huýt sáo một tiếng: "Nghe nói Tất tổng có cơ bụng tám múi, cho xem tí?"
Tất Dục Cẩn không thể nhịn được nữa.
......
Cả người Khâu Ninh chìm trong lửa nóng, cái trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, đầu óc choáng váng.
Cái gì gọi là tự ăn quả đắng, anh xem như đã hiểu.
Cánh tay mềm, bàn tay mềm, chân mềm, bàn chân cũng nhũn ra.
Chỗ nào cũng mềm, thế mà có người còn cố tình chiến đấu hừng hực.
Khâu Ninh thở cũng gấp gáp không đều, xin tha: "Tất Dục Cẩn, nếu không chúng ta nghỉ lát đã?"
Người đàn ông không trả lời anh, nhìn có vẻ như một chốc nữa cũng không định nghỉ ngơi.
Lại qua một đoạn thời gian, Khâu Ninh khóc nức nở, lẩm bẩm nói chuyện, cuối cùng trực tiếp lầm bầm mắng, mắng mắng thế nào mà chỉ biết gọi tên đối phương.
Tất Dục Cẩn trìu mến hôn anh, bàn tay mò xuống dưới gối đầu của anh.
Còn Khâu Ninh thì đã không phân nổi đối phương đang định làm gì.
Lại sau đó nữa, tay phải anh bị người ta dịu dàng nắm lấy, ngón áp út chợt lạnh, hoàn toàn đối lập với thân thể nóng nỏng.
Tựa như cảm giác được điều gì, Khâu Ninh mở bừng mắt.
Anh giơ tay phải lên.
Trên ngón áp út nhiều thêm một chiếc nhẫn, dưới ánh đèn sáng ngời lóe lên từng tia sáng lóng lánh vụt vặt.
"Sinh nhật vẻ, Khâu Ninh."
"Anh yêu em, Khâu Ninh."
Chóp mũi Khâu Ninh đau xót.
Tình cảm chồng chất như phá kén hóa bướm, chỉ một thoáng, cảm xúc trong lòng tràn ra như đê vỡ.
Tất Dục Cẩn nhân cơ hội ôm người ngồi dậy.
Đuôi mắt Khâu Ninh phiếm hồng, mê mang nhìn hắn, sau đó đầu bị ấn xuống, cái trán tì lên vai.
"Tất Dục