Bách Thần không chút hoang mang liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Quả nhiên, hai chiếc xe màu đen lấy khoảng cách tương đối an toàn, ổn định theo sát phía sau họ. Bách Thần kỳ thật đã sớm chú ý tới, chỉ là do lượng xe trong nội thành quá lớn, không thể loại trừ khả năng do tiện đường. Nhưng sau khi chạy qua vài con phố, hai chiếc xe màu đen vẫn bám theo gắt gao, như vậy không thể nói là trùng hợp được.
“Sắp đặt hôm nay của chúng ta, ngươi đã nói với ai?” Long Dục liếc xéo, hỏi.
Sắc mặt Bách Thần nghiêm túc, tự hỏi, tiếp đó trầm giọng nói: “Chỉ có người bên trong trang viên biết.”
“Còn có vài tên tâm phúc đi.” Long Dục thay anh bổ sung, không hài lòng mà phê bình: “Người dưới trướng của mình đều quản không tốt, ngươi vẫn là thiếu dạy dỗ.”
Bách Thần khiêm tốn nở nụ cười, gật đầu đáp: “Cậu nói phải, về sau còn làm phiền ngài dạy dỗ thêm.”
Thanh niên nói đến nghiêm túc trịnh trọng, Long Dục lại bỗng thấy không được tự nhiên, nhìn ra cửa sổ, ngữ khí cứng nhắc: “Đừng lắm lời.”
Bách Thần cười mà không đáp, đạp chân ga, tăng tốc phóng đi.
Đã vòng vèo rất nhiều đoạn, xe theo dõi vẫn dùng khoảng cách chặt chẽ bám theo sau, dường như đang tìm kiếm thời cơ thích hợp để ra tay.
Long Dục hơi mất kiên nhẫn, cau mày ra lệnh: “Hướng vùng ngoại thành tách ra, chỗ ít người.”
Bách Thần minh bạch, nhếch miệng nói: “Ngài chẳng lẽ muốn… “
“Tìm địa phương ít người, diệt đám rác rưởi này.” Ánh mắt Long Dục thâm trầm, trên gương mặt tuấn mỹ hiện ra nụ cười khát máu.
Hiếm khi thấy Long Dục hứng thú, Bách Thần tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Anh đặc biệt thích dáng vẻ tàn nhẫn của người nọ, loại thần sắc, phong thái này hợp lại khiến tế bào trên người anh đều trở nên hưng phấn, liều mạng muốn chinh phục, muốn chiếm hữu.
Bách Thần áp chế ý niệm tà ác, nắm chặt tay lái, xoay một cái, chuyển đầu xe, bẻ lái hướng tới sơn đạo.
Kẻ theo dõi hẳn đã biết bại lộ hành tung, cũng không còn sợ hãi e dè, thẳng tay rồ ga, nhanh chóng bám sát không buông.
Đường lên núi lượng xe thưa thớt, rất thích hợp để xử lý lũ bọ chét đáng ghét. Long Dục quan sát một chút tình huống phụ cận, giương cằm với Bách Thần, hỏi: “Súng đâu?”
“Đặt ở bên dưới ghế sau.” Bách Thần nhanh chóng trả lời, tự mình đem chiếc xe vận tải vướng bận phía trước ném ra sau.
Long Dục thoải mái tựa vào lưng ghế, từ phía sau lấy ra một đen hình chữ nhật, dễ dàng mở ra, cầm lấy một khẩu súng tiểu liên hạng nặng*. Tiếp đó, táo bạo mở ra cửa trên trần xe, chỉ để lại một câu “Lái ổn định một chút” đã thẳng người lên, đón gió.
Gió rét thấu xương như dao cắt qua mặt nhưng Long Dục lại không hề để ý. Hắn suất khí mười phần mà khiêng lên khẩu súng tiểu liên, ánh mắt trầm tĩnh băng lãnh, mái tóc đen dài theo gió tung bay. Một giây sau, ngón tay thon dài vững vàng bóp cò.
Mười mấy phát đạn liên tục được bắn ra từ nòng súng, chuẩn xác găm vào săm lốp của một chiếc xe. Chiếc xe màu đen mất khống chế phát ra một tiếng ma sát ngắn ngủi chói tai, đánh tay lái, xoay tròn một vòng hướng ra rìa sơn đạo. Tiếp đó, không may va chạm vào hàng rào, trong nháy mắt thất linh bát lạc (loạn lạc, rải rác), dừng lại báo hỏng ở một bên.
Quân địch hoàn toàn không dự đoán được Long Dục sẽ tấn công chính diện, trước mắt không còn dám khinh thường. Một bên từ cửa kính xe lộ ra kẻ bắn trả, một bên lái thành hình chữ Z để né tránh xạ kích.
Trong lúc nhất thời, tiếng súng liên tục rung động một vùng, trong không khí mang theo mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Sau khi tránh được một đường đạn, Long Dục vững vàng, ngoan chuẩn (tàn nhẫn + chuẩn xác) bắn trúng ngực một người. Người nọ kêu lên một tiếng thảm thiết, cả súng và người nhanh chóng bay khỏi xe.
Bên ngoài mưa bom bão đạn, dù biết Long Dục thân thủ cường hãn, Bách Thần vẫn sẽ lo lắng. Anh đặt một tay lên vô lăng, vừa định nhắc nam nhân cẩn thận. Ngay lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc xe việt dã, dùng khí thế mạnh mẽ ngược hướng tông đến.
Mẹ nó!
Bách Thần không kịp cùng Long Dục nói chuyện, dùng một tay lôi người xuống dưới, chân đạp phanh xe, nhanh chóng đánh tay lái.
Lốp xe ma sát ma sát mãnh liệt với mặt đường phát ra âm thanh bén nhọn.
Thân xe xoay tròn vài vòng, mới phát ra một tiếng “két”, vắt ngang giữa đường, dừng lại.
Bách Thần đem Long Dục ôm chặt vào trong ngực, ánh mắt trấn tĩnh quan sát động thái bốn phía.
Bọn họ bị tiền hậu giáp kích (đồng loạt đánh từ hai phía), đối phương là một đám Beta đã được tiếp nhận huấn luyện đặc thù. Hiểu được đoàn thể tác chiến, không phát ra chất dẫn dụ cũng không tiếp nhận nó, cho nên Bách Thần và Long Dục thân là Alpha đỉnh cấp, uy áp đối với bọn chúng mà nói không có một chút ảnh hưởng.
Long Dục nhìn kẻ địch từng bước tiếp cận, sắc mặt âm lãnh từ trong ngực Bách Thần vùng ra, lạnh lùng nói: “Việc này sẽ không lại do mi cố ý an bài đi?”
Bách Thần bất đắc dĩ cười khổ: “Cậu à, tôi thề, lần này thật không phải tôi. Tôi bây giờ đều cố gắng dùng phương thức bình thường theo đuổi ngài nha !”
“Tốt nhất là như vậy.” Long Dục liếc