Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm cầm chiếc ba lô trên tay, trong đó có trang phục múa yêu thích của cô.
Đôi mắt cô vẫn dịu dàng mềm mại, rồi lại lóe lên tia sáng không gì ngăn được: "Chỗ em đến là đoàn múa Uyển Thành."
"Giáo viên phỏng vấn bận biểu diễn, chỉ có buổi tối có thời gian, em không muốn bỏ lỡ cơ hội phỏng vấn lần này."
Cho dù biết buổi tối rất nguy hiểm, cho dù nhát gan hay sợ tối cô cũng phải đi.
Ước mơ từ nhỏ của cô chính là trở thành một vũ công, cuộc đời cô nếu không có nhảy múa, không bằng để cô chết đi.
Nguyện vọng này là mơ ước xa xỉ đối với cô.
Bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi năm cô chín tuổi, từ nhỏ cô được hai anh trai nuôi lớn.
Các anh trai nâng niu cô trong lòng bàn tay, muốn cái gì liền cho cô cái đó, không để cô chịu dù chỉ một chút tủi thân.
Duy chỉ trong chuyện nhảy múa, các anh nửa phần không chịu nhượng bộ, nói cũng không được nói về nó, nói là đau lòng cho cô, không muốn để cô quá mệt mỏi quá vất vả.
Lâm Âm quay đầu nhìn Cố Du Minh, đôi mắt ngấn nước khẽ run rẩy một chút: "Du Minh, anh sẽ không giống như anh cả và anh hai em chứ, đều không muốn em tiếp tục nhảy múa?"
Tương lai cô sẽ đính hôn với anh ta, kết hôn, sống ở bên nhau, ý kiến của anh ta rất quan trọng.
Cố Du Minh hút điếu thuốc, tầm mắt xuyên qua làn khói nhìn quang cảnh bên ngoài cửa sổ, một lát sau mới dập tàn thuốc: "Đưa em về nhà trước."
Lâm Âm nhẹ kéo cánh tay Cố Du Minh, cố chấp muốn nhận từ anh ta một đáp án.
Cố Du Minh cong môi, giọng nói thuận tình dẫn dắt vài phần thương tiếc: "Âm Âm, anh không hy vọng em vất vả như vậy, anh có thể nuôi em, tiền của Cố gia và Lâm gia là để em tiêu, muốn xài như thế nào thì xài như thế đó."
"Không phải vấn đề tiền," Lâm Âm biết, một tháng tiền lương của đoàn múa còn không cao bằng một bộ quần áo hay một đôi giày của cô, cô làm việc không phải vì tiền, "Con người luôn có mục tiêu theo đuổi của riêng mình, có chuyện mình thích làm."
Cố Du Minh đỡ mắt kính, không nói chuyện, tình huống tạm thời giằng co.
Lâm Âm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe không ngừng lùi lại, cảm thấy chính mình giống như một con chim nhỏ bị mắc kẹt trong bê tông cốt thép, như thế nào cũng đều không thể bay đến khu rừng của cô.
Nếu Cố Du Minh không thể hiểu cô, cô muốn nghiêm túc suy xét một chút, có muốn cùng anh ta đính hôn nữa hay không.
Bằng không liền tính kết hôn, mỗi ngày cũng chỉ có mâu thuẫn và cãi vả không ngừng nghỉ, đây không phải cuộc sống và hôn nhân mà cô mong muốn.
Xe dừng lại ở trước cổng một biệt thự cao cấp, Lâm Âm từ trên xe bước xuống, ngước mắt nhìn Cố Du Minh, chờ câu trả lời của anh ta.
Cố Du Minh làm ra vẻ nhượng bộ: "Em có thể tiếp tục múa, nhưng không thể vì vậy mà ảnh hưởng đến sức khỏe."
Ánh mắt Lâm Âm lập tức sáng lên: "Tốt quá, cảm ơn anh Du Minh."
"Còn có chuyện nữa," Cố Du Minh đứng ở bên cạnh xe, xuyên qua mắt kính nhìn Lâm Âm, "Em nói thật với anh, em và Tạ Trình rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Lâm Âm: "Em và Tạ Trình?"
Nói đến Tạ Trình, Uyển Thành không ai là không biết cái tên này, anh đã lên thay thế bố mình trước khi tốt nghiệp đại học.
Dựa vào thủ đoạn quyết đoán và tàn nhẫn, trong thời gian ngắn ngủn ba năm đã gia tăng gấp đôi quy mô công ty, mới hai mươi lăm tuổi anh đã là một nhà lãnh đạo trong giới tài chính.
Trước đó không lâu Lâm Âm nghe nói vị lão đại kia đang tìm kiếm người yêu thời thơ ấu của mình, bạch nguyệt quang của anh ta.
Nghe nói bạch nguyệt quang của anh ta giống một tiên nữ, làn da trắng, tính cách dịu dàng, thích múa.
Dù cô đáp ứng đủ mọi điều kiện, nhưng cô căn bản không quen biết anh ta.
Cô cũng chưa gặp qua anh ta, nói gì là bạch nguyệt quang của anh ta?
"Các cô gái xinh đẹp thích múa ở Uyển Thành quá nhiều, học viện múa của em cũng có rất nhiều, người anh ta muốn tìm không phải em," Lâm Âm nói, "Hơn nữa, anh không cảm thấy rất kỳ quái sao, cô gái kia nếu là người yêu của anh ta, làm sao đến tên người ta mà cũng không biết."
Nếu biết tên không phải sẽ tìm nhanh hơn sao, cũng đỡ các cô gái phải cố gắng đi học múa, bởi vì nghe nói anh thích cô gái như vậy.
"Lại nói, em luôn cảm thấy không đến mức ngay cả người mình từng yêu mà cũng không biết," Lâm Âm đứng ở ven tường, hoa tường vi màu hồng phấn nở rợp sau lưng cô, tay cô quấn lấy ngọn tóc, nhẹ nhàng nhíu mày, "Người như anh ta rất đáng sợ, không phải mẫu người em thích."
Cố Du Minh nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Âm: "Em thật sự không biết anh ta?"
Lâm Âm mím môi: "Anh có phải không tin em không, cảm thấy em cố ý giấu diếm anh chuyện gì."
"Không có," Cố Du Minh giúp Lâm Âm gỡ những cánh hoa trên tóc xuống, "Mấy ngày nữa là chúng ta đính hôn, anh chỉ không muốn rước thêm phiền phức."
Sau khi Cố Du Minh đi, Lâm Âm bước vào cổng, thấy trong gara đang đậu một chiếc siêu xe Maserati màu hồng, biết anh hai đã trở về, cô thấp thỏm đi vào phòng khách, không nghĩ tới anh cả cũng đã trở về.
Hai anh trai ngồi trên sô pha trong phòng khách, sắc mặt không quá tốt.
Lâm Âm vừa thấy liền biết, bọn họ hẳn là đã biết chuyện đêm qua cô gặp một tên côn đồ.
Lâm Âm chạy bước nhỏ qua, thanh âm mềm mại làm nũng: "Anh cả, anh hai."
Anh cả Lâm Sâm nhìn Lâm Âm, tầm mắt quét trên người cô một vòng, thấy cô không có trở ngại, tinh thần cũng không tồi, sắc mặt mới hòa hoãn xuống.
Giọng nói của Lâm Sâm luôn lạnh lùng cứng rắn, chỉ khi nói chuyện với em gái duy nhất mới nhẹ nhàng đi: "Về sau buổi tối ra ngoài để tài xế đưa đi."
Lâm Âm gật gật đầu: "Em biết rồi anh cả."
Trong giờ không làm việc, anh hai Lâm Du luôn là một bộ dáng cà lơ phất phơ, lúc này sắc mặt hiếm thấy nghiêm túc.
Lâm Âm đi đến trước mặt Lâm Du, ngồi xổm xuống, giống như một con mèo ngoan ngoãn, dụi đầu mình vào lòng bàn tay Lâm Du.
Lâm Du xoa nhẹ tóc Lâm Âm: "May mắn không xảy ra việc gì."
Lâm Âm không dám nói mình đến đoàn múa phỏng vấn, nói là đi ra ngoài tản bộ ăn khuya.
Lâm Sâm xoa xoa giữa mày: "Tiến độ của đồn công an bên kia thế nào, tra ra người cứu em chưa?"
Lâm Âm lắc đầu: "Không có."
Lúc ấy cô bị tên côn đồ dùng áo khoác trùm đầu lại kéo vào ngõ nhỏ, lại bị dây lưng trói hai tay, không những không nhìn thấy mặt kẻ bắt cóc, mặt của ân nhân cứu mạng cũng không nhìn thấy.
Chờ tiếng đánh nhau trong bóng đêm dừng lại, xe cảnh sát đuổi tới, chỉ có tên côn đồ bị đánh cho bầm dập nằm trên mặt đất, người cứu cô đã đi rồi.
Cảnh sát chuyển video giám sát cho cô xem, người cứu cô cố ý tránh camera, không nhìn thấy mặt, chỉ có thể thấy một bóng dáng cao lớn đĩnh bạt.
Lâm Sâm: "Người đó là ân nhân nhà chúng ta, chờ tra ra được phải cảm ơn đàng hoàng."
Người giúp việc bưng tới bàn hai đĩa trái cây ướp lạnh, Lâm Âm rửa tay quay ra ăn trái cây, cùng hai anh nói chuyện.
Lâm Sâm không thích ăn trái cây, cởi áo khoác tây trang, nhíu chặt mày ngồi ở một bên xử lý email công việc, Lâm Âm bắt ép thì anh mới ăn một miếng.
Lâm Du vẫn như trước đây, thích tranh giành đồ ăn với Lâm Âm, chọc phá cô.
Lâm Âm che chắn đĩa trái cây, tức giận nhìn Lâm Du, một bên quay đầu cáo