Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm từ xe taxi bước xuống, di động vang lên, cô nhìn thoáng qua rồi bắt máy: "Alo, Du Minh.
"
"Em đang ở trước cửa đoàn múa, muốn đến xem trước.
"
"Em đến đoàn múa?" Giọng Cố Du Minh từ trong điện thoại truyền ra, "Anh đang ở trong cửa hàng đồ đính hôn, không biết nên chọn cà vạt nào, em giúp anh chọn đi.
"
Lâm Âm ngước mắt nhìn cổng đoàn múa, dù sao ngày báo danh cũng không phải hôm nay, trước mắt xác thực lễ đính hôn gấp gáp hơn.
Cúp điện thoại, Lâm Âm thấy xe taxi vừa rồi chưa đi xa, cô kéo cửa xe ngồi vào, báo địa chỉ cho tài xế.
Thắt dây an toàn, Lâm Âm quay đầu nhìn đoàn múa ngoài cửa sổ, cho dù chưa đi vào, cô đã rất vui vẻ.
Khoảnh khắc biết được mình trúng tuyển, cô kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Lâm Âm nhìn thấy bóng mình trên cửa kính ô tô, thấy hai mắt mình sáng lên, cả cảnh đường phố cũng trở nên lộng lẫy, những tòa nhà cao tầng lùi lại giống như tấm màn che đang từ từ kéo ra.
Cô nhìn thấy chính mình đang nhảy múa ở giữa sân khấu, nghe thấy tiếng vỗ tay như sấm.
Lâm Âm đang nghĩ ngợi, thấy cánh cửa quán cà phê bên đường bị mạnh bạo đẩy ra, một người đàn ông đi nhanh từ bên trong ra.
Xe đã hoàn toàn hòa vào dòng xe cộ.
Sở dĩ cô chú ý tới người đàn ông kia là bởi vì bóng dáng anh ta có chút quen mắt, cao lớn đĩnh bạt, tựa hồ đã gặp qua ở đâu.
Lâm Âm suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra được, tựa như mỗi người mỗi ngày đều sẽ lướt qua rất nhiều người ở trên đường, Lâm Âm không để trong lòng, lấy di động liên lạc với Cố Du Minh, nói mình sắp tới chỗ anh ta.
Hai mươi phút sau, Lâm Âm từ trong xe bước xuống, đi vào một trung tâm thương mại cao cấp, đi thang máy thẳng lên tầng cao nhất.
Chọn cà vạt cho Cố Du Minh xong, lại đến khách sạn tổ chức tiệc đính hôn xem qua, bận rộn một ngày, Lâm Âm đã hơi thấm mệt, nhưng cô cũng rất vui.
Cố Du Minh mua một bó hoa bách hợp lớn cho Lâm Âm.
Lâm Âm rất thích, nói về nhà sẽ cắm vào bình hoa, đặt ở đầu giường trong phòng ngủ, cúi đầu ngửi hương hoa: "Chờ những bông hoa này nở, lễ đính hôn sẽ bắt đầu.
"
Lâm Âm rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, cũng rất thỏa mãn.
Cô được vào đoàn múa như ước mơ của mình, sự nghiệp có khởi đầu tốt đẹp, tình yêu cũng rất viên mãn.
Mặc dù quan hệ với Cố Du Minh không mấy thân thiết, nhưng so với cuộc hôn nhân hào môn khác, bọn họ xem như đã rất tốt rồi.
Bọn họ xấp xỉ tuổi nhau, môn đăng hộ đối, bề ngoài xứng đôi, Cố Du Minh còn đồng ý thay cô giấu các anh, để cô tiếp tục múa, anh ta hiểu và ủng hộ cô, bọn họ sau này nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Ngày hôm sau, hoa bách hợp đã nở hơn một nửa, cánh hoa màu trắng mỏng manh như tuyết, tỏa hương thơm dễ chịu khắp phòng.
Lâm Âm vội vàng chuẩn bị lễ đính hôn, ngoài ra thì cô không đi đâu khác.
Chờ đến ngày thứ tư, bó hoa bách hợp đã nở rộ hoàn toàn, ngày đính hôn cũng đến.
Bữa tiệc được cử hành ở khách sạn năm sao tốt nhất Uyển Thành, quần áo lụa là thơm tho, yến tiệc linh đình.
Lâm Âm ngồi trong phòng hóa trang, chuyên viên trang điểm thay quần áo và trang điểm cho cô.
Lâm Âm đứng trước gương, quay đầu hỏi Ôn Thiến: "Đẹp không?"
Ôn Thiến đứng bên cạnh Lâm Âm: "Này còn phải hỏi nữa, có phải không Tiểu Sơ?"
Tiểu Sơ là chuyên viên trang điểm của Lâm Âm, từ khi nhìn thấy Lâm Âm thì đôi mắt không hề dịch đi tí nào.
Cô ấy một bên giúp Lâm Âm sửa sang lại lễ phục, một bên nói: "Cô Lâm là cô dâu xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy, so với các nữ minh tinh thì còn xinh đẹp hơn.
"
Bên ngoài phòng hóa trang truyền tới tiếng gõ cửa, giọng Cố Du Minh truyền vào: "Âm Âm?"
Ôn Thiến cười trêu ghẹo nói: "Chú rể chờ không kịp nữa rồi, ha ha ha.
"
Lâm Âm đỏ mặt chụp cánh tay Ôn Thiến: "Lại cười nhạo mình.
"
Tiểu Sơ đi mở cửa, Lâm Âm xoay người, thấy Cố Du Minh.
Cố Du Minh mặc một bộ tây trang màu xám, rất hợp với chiếc váy màu vàng trên người cô, Lâm Âm đi lên trước, ngước mắt cười: "Các trưởng bối đều tới rồi sao anh?"
Cố Du Minh vươn cánh tay, để Lâm Âm khoác tay anh ta, hai người cùng đi vào sảnh tiệc.
Bà cụ nhà họ Cố đang bệnh nặng, ngồi ở trên xe lăn, lôi kéo tay Lâm Âm nói chuyện, khen cô xinh đẹp, ngoan ngoãn, cho cô một bao lì lì, chúc bọn họ sớm ngày thành hôn, sớm sinh quý tử.
"Cảm ơn bà.
" Lâm Âm cười cười tiếp nhận bao lì xì, không nói gì nữa.
Sớm ngày thành hôn có lẽ còn có thể, sớm sinh quý tử thì khả năng không được, việc sinh con ảnh hưởng quá lớn đối với vũ công.
Thỉnh thoảng có người đến khen tặng, nói đôi phu thê trai tài gái sắc, trời sinh một đôi.
Lâm Âm đứng bên cạnh Cố Du Minh, lúm đồng tiền như hoa.
Sau khi rót rượu champagne và cắt bánh kem xong, đèn trong hội trường được tắt hết, chỉ chừa đèn trang trí trên trần.
Mái vòm xanh thẳm và ánh sao vàng dịu nhẹ khiến người ta cảm giác như mình đang ở trong trời đêm giữa mùa hạ lãng mạn.
Tiếng đàn vĩ cầm ưu nhã triền miên vang lên, Lâm Âm đặt tay mình lên tay Cố Du Minh, cùng nhảy một điệu Waltz.
Cô ngẩng đầu nhìn Cố Du Minh, đôi mắt sáng lấp lánh dịu dàng như nước, khi theo điệu nhảy xoay người, Lâm Âm cảm giác chỗ tối có người đang nhìn cô.
Khi bước nhảy lại chuyển qua lần nữa, Lâm Âm ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng ở chỗ tối nhất của ánh đèn.
Tối đen như mực, không thấy rõ trên người anh ta mặc gì, có thể nhìn ra anh ta rất cao, so với Cố Du Minh còn cao hơn mấy centimet.
Người nọ ánh mắt nóng rực, đôi mắt đào hoa giống như kết băng, bị thiêu đốt bởi nhiệt độ sâu trong con ngươi, băng và lửa đồng thời bùng phát, làm người ta có cảm