Chưa đầy năm phút sau, hơn một trăm môn đồ của hai gia tộc đã tập trung đầy đủ tại sân đình.
Vì lão Qủy Nhân còn đang bận hút thuốc Lào nên thầy Long là người đứng gia thông báo kế hoạch cho mọi người.
Thầy dùng tay vỗ mạnh vào bàn đá đánh ầm một tiếng để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, sau đấy thầy mới chậm rãi hạ lệnh:- Tất cả tộc nhân của nhà Trần và nhà Lê nghe cho rõ, như các ngươi cũng đã biết, dưới đáy của cái ao này là mộ địa của Phạm Nhan, còn Phạm Nhan là kẻ như thế nào thì ta cũng không phải nói thêm.
Điều ta muốn các ngươi biết là gì? Ngày hôm nay cho dù ta hoặc lão Qủy Nhân có vùi xác ở tại đây cũng quyết tiêu diệt cho bằng được tên giặc bán nước cầu vinh này, máu của bao nhiêu tiên hiền đã đổ vì hắn, máu của bao nhiêu con dân Đại Việt đã chảy do hắn, còn các ngươi thì sao? Các ngươi liệu có sợ hãi? Các ngươi liệu có thối lui? Nếu hôm nay các ngươi biết mình sẽ chết ? Liệu các ngươi còn giữ được tấm lòng son sắt với dân tộc, với tổ tiên, với muôn dân? Nói? Các ngươi hãy nói cho ta biết.Hơn một trăm vị pháp sư đến từ hai gia tộc, không hẹn mà đều đồng thanh gầm lớn:- Thà chết không từ, thà chết không từ.Thấy sĩ khí của quân mình được nâng cao, thầy Long mới gật gù hài lòng.
Lão Qủy Nhân mắt lim dim, miệng vẫn đang nhả khói, nghe được lời này của thầy Long, lão phì cười, khiến thầy Long giận giữ trừng mắt với lão không thôi.
Đoạn lão đứng dậy, bẻ khớp tay chân rôm rốp như thể chuẩn bị đánh nhau, lão quay về phía các vị pháp sư, nở nụ cười gian xảo, âm trầm gằn giọng:- Ta không nói nhiều như lão giun đất, ta chỉ nói mấy câu thôi, ngày hôm nay đứa nào để xổng dù chỉ là một con cô hồn dã quỷ nhỏ nhoi có liên quan đến Phạm Nhan, tự chặt đầu xuống, đem đến gặp ta, còn không tự chặt được, ta sẽ đích thân chặt cho.
Đừng trách ta vô tình, máu và xương cốt của bao tiên hiền đổ xuống, đã thấm đẫm mảnh đất này, tiếng than khóc của muôn dân trăm họ vẫn còn văng vẳng từ ngàn xưa cho đến nay.
Các ngươi làm được thì làm, không làm được cũng phải làm, không chỉ tộc Lê mà cả tộc Trần.
Các ngươi liệu đã nghe rõ?Không biết những vị pháp sư ở đây sau khi nghe xong lời của lão Qủy Nhân cảm thấy thế nào, chứ nhóm người của ông Tuấn đã ngửi được phảng phất có mùi máu tanh, ba người không dám nhìn vào mắt lão Qủy Nhân, bởi mắt lão bây giờ không thấy lòng trắng đâu, hai tròng mắt chỉ còn lại lòng đen, đặc quánh lại với nhau.
Bây giờ họ