Từng câu từng chữ của thầy Long vô cùng rành mạch, dễ hiểu.
Mọi người nghe xong ai nấy đều trầm tư suy nghĩ, thực sự lối lập luận và kết quả suy đoán của thầy Long và lão Qủy Nhân vô cùng hợp lý.
Mọi sự chỉ có thể là như vậy mà thôi.
Thầy Long vừa nói xong, như sợ thầy còn nói thiếu, lão Qủy Nhân vội xen vào bổ sung:- Không phải chín phần mười, mà là mười phần mười chúng ta dám chắc được quan tài của tên giặc cỏ ấy đang ở đây, nơi an toàn nhất chính là nơi nguy hiểm nhất, không sai vào đâu được.
Vả lại các ngươi cũng thấy trận chiến diễn ra hồi chiều rồi đấy, đánh một trận lớn khiến Phạm Nhan chột dạ, đến mức hắn phải triệu hồi Tứ Qủy Đồng Mệnh lên là đủ hiểu rồi.Nếu lời trước của thầy Long xây lên một cây cầu, thì lời này của lão Qủy Nhân chẳng khác gì đổ bê tông cho cây cầu ấy vậy, mọi manh mối có được đều dẫn dắt đến một nơi, ao Nghè.
Thầy Long bưng chén trà lên uống một ngụm, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn xuống dưới ao, sau một khoảng thời gian dài, máy bơm chạy hết công suất, mực nước ao đã sắp giảm tới đáy, đặt chén trà xuống, thầy quay về phía nhóm người trong đoàn hát, nhẹ nhàng nói:- Việc ơn huệ gì gì đấy, các ngươi không cần phải nói đến nữa, bảo hộ con dân bá tánh là trách nhiệm ngàn đời nay của pháp sư Đại Việt ta, không chỉ pháp môn Vạn Kiếp hay Lê Thiên, không phân pháp sư hay tăng sư, các ngươi chỉ cần biết, miễn là trong huyết quản các ngươi có chung dòng máu con Rồng cháu Tiên, thì nghĩa bất dung từ.
Còn bây giờ, nơi đây trong vài canh giờ tới chắc chắn sẽ vô cùng nguy hiểm, các ngươi tạm thời rời xa nơi đây đi, chốc nữa nhỡ có phát sinh biến cố, chúng ta không tài nào bảo hộ chu toàn được.Biết những lời của thầy Long là thật lòng, mặc dù rất tiếc vì đôi khi sống cả đời cũng không có cơ hội tiếp xúc với những chuyện ly kì đến như thế, như thể những vị cao nhân đang đứng trước mặt mình họ sống ở một thế giới khác vậy.
Nhóm người trong đoàn hát lấy anh Hưng dẫn đầu cũng biết nếu mình cố nài ép xin ở lại thì không giúp ích được gì cho các thầy mà chỉ trở thành gánh nặng, họ đành cúi đầu bái tạ rồi trở về nhà ông Bình.
Sau khi những người ấy rời đi, mọi thứ lại chìm vào trong yên tĩnh, thầy Long và lão Qủy Nhân hai người ngồi khoanh chân, nhắm mắt dưỡng thần, tích sức chờ đợi khi ao nước được bơm cạn, hai người sẽ hành động.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc đồng hồ đã điểm gần mười hai giờ, càng về khuya trời càng lạnh, mùa Đông năm nay quả không dễ dàng đối với mọi người.
Sau khi thiết luật được ban bố,