Bà Đọt hoảng quá, lại càng nhanh tay khép hai cánh cửa cổng lại vào với nhau, cài then, chốt khóa, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà.
Nào từ bé đến giờ bà đã thấy lũ chó nó tụ tập cả chục con với nhau sủa nhặng lên cả như thế bao giờ, mà tại sao bọn chúng cứ nhè hướng nhà bà mà cắn như vậy? Không lẽ chúng ghét nhà bà hay sao? Sau khi đóng lại được cái cửa nhà thì bà Đọt mới thở ra được một hơi nặng nhọc, ngày hôm nay quả thật toàn gặp những điều quỷ quái, từ con mèo mun của nhà mình nuôi cho đến bầy chó của nhà hàng xóm, con nào con lấy cứ nhìn chằm chằm vào mình để làm gì không biết nữa, thật là quá đáng sợ đi mất.
Hít thở sâu vài lần lấy lại bình tĩnh, bà Đọt quay ra phía sau, dự định tìm lão Bá kể cho chồng mình nghe những chuyện lạ lùng, ma quái mà ngày hôm nay bà đã gặp.
Nhưng bà phải thất vọng thì chẳng thấy bóng dáng lão Bá đâu, tìm quanh quất một hồi, xác định lão không ở gian ngoài, ắt hẳn đã chui vào buồng ngủ rồi.
Khẽ thở dài một tiếng ngao ngán, bà Đọt cởi tấm áo khoác mình vừa mới mặc, treo lên cái móc quần áo gắn trên tường, rồi cũng chuẩn bị quay trở lại giường ngủ.
Vừa bước đi, chân bà đã dẫm phải một thứ gì đó, chỉ nghe tiếng lép nhép, lép nhép.
Giật mình theo phản xạ, bà Đọt cúi đầu xuống xem thử ấy là thứ gì, chỉ thấy chân bà đang dẫm lên một vũng nước, ngạc nhiên bà nheo mắt chú ý quan sát thì nhận ra đó không chỉ đơn giản là một vũng nước, mà là một vệt nước kéo dài từ nơi bà đứng, chảy thẳng vào tận trong buồng trong.
Quái lạ nước ở đâu ra mà nhiều như thế này? Bà Đọt quan sát xung quanh nhà, để tìm nơi bắt đầu của vệt nước, chỉ thấy nước chảy ra mặt đất thành đường như vậy không chỉ có ở chỗ bà đứng, mà nó ở khắp nơi, nhưng xuất phát thì vẫn là từ phía cửa nhà.
Lại gặp thêm một chuyện khó hiểu nữa, bà Đọt vội lớn tiếng nói vọng vào phía trong buồng:- Ông Đọt, ông Đọt đâu? Nước ở đâu ra nhiều thế này? Ông đừng bảo với tôi là ông tha về đấy nhá? Ông bị rơi xuông sông à? Ê này? Sao không nói gì?Nhưng từ trong phía căn buồng, không hề có tiếng lão Đọt phản hồi.
Bực mình bà Đọt nhanh chân đi về phía gian buồng, trong đầu thì đang âm thầm chửi cả nhà lão Đọt, tiên sư nhà lão hôm nay lão ăn nhầm thứ gì vậy, dám bơ bà từ đầu đến cuối.
Nhưng bà Đọt chỉ đến được cửa buồng là phải dừng lại, bởi vì lão bá đã khóa cái cửa buồng từ bên trong, bà đẩy thử cánh cửa mấy lần nhưng không thấy nó suy chuyển.
Tức điên vì hôm nay đã gặp mấy chuyện đáng sợ, lại còn bị lão chồng xem như người vô hình, bà Đọt đập cánh cửa buồng rầm rầm, mở miệng chửi:- Tiên sư nhà cái lão thần kinh, nhanh mở cửa ra cho bà? Hôm nay ăn gan hùm mật gấu à? Đã về trễ thì chớ, nay còn nhốt bà ở ngoài à? Tổ sư ....Mặc cho bà Đọt đập cửa ruỳnh ruỳnh, chửi đủ thứ ngôn ngữ chợ búa trên trời dưới đất, nhưng lão Bá dường như không hề nghe thấy, lão vẫn không chịu mở cửa buồng để bà vào ngủ.
Nổi đóa cả nửa tiếng đồng hồ những không thấy lão phản hồi, rát cả họng, khô cả cổ, đau cả tay, bà Đọt đành bất lực, mệt mỏi từ bỏ ý định vào bên trong.
Bà Đọt quay sang nhìn cái đồng hồ treo tường, đã hơn hai giờ sáng rồi, suốt từ tối hôm qua đến giờ bà như bị tra tấn, sức lực trong người bà như bị rút đi, thở dài vài tiếng, bà lê cái thân xác mỏi mệt của mình về phía chiếc giường thứ hai đặt cạnh ban thờ của gian phòng khách.
Đây là chiếc giường sơ cua của nhà, để dành cho mấy đứa con trai lúc