Hiểu rõ những điều kiêng kỵ mà ông Luật căn dặn là sự thật, chứ không thêm bớt điều gì.
Anh Mừng và anh Quế đều gật đầu đồng ý.
Cứ thế ba con người ngồi ở trong phòng bệnh của bà Đọt thảo luận với nhau suốt từ giữa trưa cho đến mặt trời xế bóng họ mới dừng lại.
Theo như kế hoạch, anh Quế sẽ ở lại bệnh viện để chăm sóc cho bà Đọt, anh Mừng chở ông Luật về nhà anh Tin để chuẩn bị hậu sự cho người đã khuất, nói đúng hơn là tang lễ lần này do ông Luật đứng ra tổ chức từ đầu đến cuối, những người khác chỉ hỗ trợ ông mà thôi.
Mới đầu khi nghe việc khi tổ chức đám ma cho chồng mình, nhưng không được phép cho bất kỳ ai thắp hương, khóc lóc, tưởng nhớ, nhắc đến tên anh Tin, kể cả điếu văn cũng không được phép đọc, chị Huệ giãy nảy lên, sống chết không chịu, nhưng được anh Mừng, anh Quế gọi điện, ông Luật rồi ngay cả bố mẹ chị khuyên nhủ, phân tích nặng nhẹ, chị Huệ mới gật đầu chấp nhận, đành gạt đi đau thương mất mát làm theo, nhưng nước mắt vẫn chảy ra thành dòng, không sao mà kìm được.
Cứ thế sau khi hoàn tất thủ tục nhận xác ở tại bệnh viện, một đám tang chóng vánh diễn ra, đám ma không có tiếng kèn trống, không có nhang khói, từng bóng người thân, họ hàng, người quen và dân làng đến và đi trong yên lặng, tựa như những người câm, chẳng ai nói với ai câu nào, đến cả tiếng khóc cũng không nghe thấy, quả thật là một đám tang vô cùng kì lạ.
Thực ra để mà nói không có âm thanh nào phát ra thì cũng không đúng, chủ yếu là những lời bàn tán xôn xao của mọi người, chẳng ai hiểu vì sao mà thân nhân của người đã khuất lại quyết định tổ chức hậu sự lạ lùng đến như vậy.
Có lẽ chỉ những người trong cuộc mới biết rõ mọi chuyện mà thôi.
Nhưng sự lạ ở làng Hồi Quan không chỉ đơn thuần là có mỗi việc ấy, ngày anh Tin mất, chẳng hiểu ở đâu lại có một người đàn bà bị điên đến làng, bà ta đầu đội nón lá, chân trần không mang dép, mặc một bộ quần áo hoa đỏ chói , nhìn vô cùng bắt mắt.
Bà ta thơ thẩn quanh quẩn ở ngoài chợ làng, người rất bẩn thỉu và hôi thối,do thế, bà ta đi đến nơi nào cũng bị người làng xua đuổi, chẳng ai dám lại gần.
Đám trẻ con trong làng thì lại có trò mới, đó là chúng dùng gậy chọc ngoáy bà ta, rồi lấy mấy viên đá nhỏ ném trêu tức, nhưng bà ta lại chẳng đuổi bắt đứa nào, chỉ ngồi bó gối thu lu ở đống rác gần chợ, ruồi nhặng bâu quanh, lâu lâu lại cười rộ lên khoái trá:- Ế hê hê hê, Í ha ha ha,Thỉnh thoảng, với khuôn mặt khuất sau cái nón lá, bà ta lại hát ê ê a a, rồi hai tay múa loạn xì ngầu , nhìn trông vô cùng quái dị.
Thấy bà ta điên nên dân làng chẳng ai chấp nhặt, người nào có lòng tốt thì đi ngang qua cho cái bắp ngô hoặc tấm bánh, chứ nếu cho mấy đồng