Chẳng hiểu tại sao, vừa thấy kẻ đốt trộm hương mà cơn giậncủa anh Mừng bị dập đi phân nửa, có lẽ vì điệu bộ người này nhìn trông quá đáng sợ đi.
Nửa đêm nửa hôm không ở nhà ngủ, mò qua đám tang của gia đình người ta dở trò kỳ quái, lại con đội nón che mặt lụp xà, lụp xụp như thế.
Anh Mừng hít sâu một hơi, lấy lại sự bình tĩnh, trầm giọng quát:- Người nào? Sao lại qua nhà tôi đốt hương thế này? Gia đình đã thông báo khách đến viếng không cần phải mang theo nhang cơ mà? Sao lại sang đây đốt hương trộm thế hả?Anh Mừng không dám quát lớn vì đang là giữa đêm, nhưng anh chắc mẩm người kia đã nghe thấy, vì kẻ đó ở cách anh rất gần, ấy vậy mà hắn lại xem như không thấy, không nghe lời anh nói, vẫn tiếp tục hà hơi, thổi lửa cho mấy nén nhang cháy bùng lên.
Bực mình vì gia chủ đã ra đuổi, mà người này vẫn tiếp tục làm, quả thật chẳng xem lời anh ra cái chó gì, người đâu mà có thể lì lợm đến mức như vậy cơ chứ.
Ba máu sáu cơn, anh Mừng lập tức bước tới gần, giơ chân định đạp nát đống hương kia, ấy mà vừa thấy anh Mừng lại gần, người kia đã lập tức di chuyển, đưa lưng quay về đằng này, che chắn cho sáu cây nhang.
Hành động của kẻ đó làm cơn nóng giận trong lòng anh Mừng lên đến đỉnh điểm, mẹ mày, bảo nhẹ không nghe, phải ăn đòn mới nghe phải không, được tao cho mày biết tay.
Thế là thay vì thu chân trở lại, anh Mừng nhè tấm lưng của người ấy mà ra chân đạp lấy đạp để, chỉ nghe từng tiếng bịch bịch, bôm bốp vang lên, anh vừa ra chân vừa chửi lớn:- Tổ cha nhà mày, thân lừa ưa nặng, che phải không? Ông cho mày che này? Che này? Mẹ cha nhà mày điên vừa vừa phai phải thôi chứ, còn không nhanh đi, tao cho mày nếm mùi,..
Thấy nhà người ta hiền quá nên muốn làm gì thì làm phải không?Vì đang bực tức mà anh Mừng đạp khá mạnh, chỉ thấy tấm thân của người đó dính từng đòn, từng cú đá của anh, bị mất đà mà ngã vật sang một bên.
Nhưng càng đá anh Mừng càng kinh hãi, bởi vì dù anh đánh mạnh như thế nào ấy thì người đó cũng sẽ lồm cồm bò dậy, tiến về kẽ gạch nơi mấy cây hương đang được thắp lên, giang rộng thân hình che chắn cho nó.
Mẹ nó đây là người điên hay sao? Á à mày càng muốn để cho hương cháy, ông mày càng muốn dập tắt đấy.
Nghĩ trong đầu như thế nên anh Mừng ra chân ngày càng hiểm, sau khi đá một cú mạnh khiến người đó bị ngã vật ra đằng sau, anh nhào tới tính nhổ chân nhang ra.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm vào thì một tiếng rú lên đã vang lên ngay bên cạnh:- Đừng...Đừng nhổ ra....Anh Mừng giật bắn cả mình, quay đầu sang chỗ tiếng nói phát ra, thì thấy chủ nhân của giọng nói ấy chính là kẻ thắp trộm nhang kia, ngạc nhiên, anh buột miệng:- Ơ thế hóa ra là đàn ông à? Ông là ai? Ông có thù oán gì với nhà tôi hay sao mà ông làm vậy? Bị đánh nãy giờ mà không kêu lên một câu, tôi còn tưởng ông bị câm cơ đấy?Thân ảnh đội nón vừa bị một cú đau,rất nhanh đã lồm cồm bò dậy, hai chân vẫn co ro lại với nhau, ngồi xổm, bàn tay xòe ra đằng trước vẫy vẫy, ra hiệu đừng làm như thế.
Sau đó một giọng nói trầm trầm tiếp tục cất lên:- Đừng, đừng rút nhang ra, tôi, tôi bị người ta ép thôi, đừng,...Nói đến đây thì người đội nón bỗng bật khóc nức nở như đứa trẻ con khiến anh Mừng ngây người, ôi giời đất ơi, làm như anh đang bắt nạt ông ta không bằng, oan ức lắm nên bật khóc.
Anh Mừng tay vẫn giữ chặt chân nhang, khó hiểu hỏi lại ông ta:- Cái gì? Bị ép? Ai ép ông? Nói? Đứa nào hiểm độc như thế? Để tôi đào mả cả nhà nó lên.Nhưng cái người đội nón lá ấy không