Vẫn đang bần thần cả người thì một cơn gió lạnh kèm theo nước mưa, tạt thẳng vào người anh Quế.
Cả thân hình anh run lẩy bẩy, những sự việc vừa diễn ra trước mắt khiến quá anh rung động, đến nỗi quên mất bản thân mình đang đứng dưới trời mưa.
Anh vội vàng chạy ngược lại về phòng, đóng chặt lại cánh cửa, cởi toàn bộ quần áo ướt trên cơ thể ra, dùng khăn sạch lau khô thân thể, sau đó mới thay một bộ quần áo mới, leo lên giường, trùm chăn kín mít, chỉ chừa lại mỗi cái đầu.
Lúc này lấy thuốc lá ra, châm lửa, rít sâu vài hơi cho bình tĩnh, anh mân mê lá bùa màu xanh da trời trong tay, lẳng lặng hồi tưởng lại một lần nữa mọi chuyện đã qua.
Cứ thế, khói thuốc lan tỏa trong không khí khiến gương mặt của anh Quế mờ mờ ảo ảo, ngoài trời cơn mưa vẫn chưa có dấu hiệu sẽ ngừng lại, rả rich không thôi.
Anh Quế đã và đang chìm sâu vào tâm trí của chính bản thân mình.
Cách đây gần bốn tiếng đồng hồ, lúc đó chắc độ khoảng tám giờ tối, khi anh mới chợp mắt, thì tự nhiên, anh lại nằm mơ thấy một giấc mơ vô cùng kì lạ.Trong cơn mộng mị, anh thấy mình đã trở về căn nhà của lão Bá, đôi mắt của anh đang dõi nhìn ra phía bên ngoài cửa, anh lờ mờ nhận ra được ở ngoài sân nhà đang có mấy người đứng đấy.
Anh cố gắng muốn tiến tới phía trước, nhưng không tài nào làm được, như thể cơ thể của anh không nghe theo lời anh vậy.
Không có cách nào khác, anh đành cố nheo hai mắt lại, tập trung quan sát, hy vọng sẽ nhìn ra được thứ gì đấy.
Nhưng mọi sự cố gắng gắng của anh đều vô ích, không thể trông thấy được điều gì, mấy cái bóng ở ngoài sân chúng vẫn lờ mờ.
Khi anh đang muốn bỏ cuộc thì đột nhiên cánh cửa buồng chợt bị ai đó tác động làm bật tung ra nghe đánh rầm một cái, tiếng động mạnh này thu hút sự chú ý của anh Quế, từ trong phòng ngủ, có một người chậm rãi bước ra, ấy chính là bà Đọt.
Nhìn thấy mẹ mình, anh ngơ ngác chỉ muốn thét thật lớn gọi bà, nhưng hình như bà Đọt không nghe thấy, một hồi nữa thì bà cũng tiến tới gần nơi anh Quế.
Vì khoảng cách hai bên khá gần nên rốt cuộc anh Quế có thể thấy rõ được mẹ mình hơn.
Vừa nhìn, trong lòng anh đã dâng lên một cảm giác vô cùng đau thương, không rõ bà Quế đã trải qua thứ gì, mà nhìn bà bây giờ trông đến thảm.
Tóc tai của bà bù xù, rối tinh rối mù, không được búi cẩn thận mà xõa ra bạc trắng, đôi mắt mờ đục ngước nhìn về phía anh Quế, hai dòng nước mắt vẫn chậm rãi rỉ sang bên má, lưng bà còng xuống, quần áo rách nát.
Đã rất nhiều lần anh Quế gào lớn:” Mẹ ơi, mẹ ơi, con ở đây”, nhưng bà Đọt vẫn như không nhìn thấy được anh, vẫn hành động như một người vô hồn.
Động tác tiếp theo của bà Đọt khiến anh Quế sợ phát khiếp, bà thò tay lên gần chỗ anh lấy mấy thứ gì đấy, đến khi bà rụt tay về, anh mới nhận ra được đó là mấy cây hương cúng.
Tay bà Đọt run run, châm lửa thắp cháy nhang, sau đấy hướng về mặt anh Quế, chắp hai tay lại với nhau mà cúi đầu vái lạy.
Anh Quế như không dám tin vào mắt mình, bởi rốt cuộc anh đã nhận ra được vị trí của mình đứng đang ở đâu, độ cao này, tầm mắt này, rồi mẹ mình thắp hương cúng cho mình.
Mẹ nó, đây chẳng phải là chỗ đặt di ảnh của người đã khuất hay sao, nơi đây chính là chỗ cái tủ thờ , không có lẽ anh đã thực sự chết rồi, chỉ có thế thì mới giải thích được việc bà Đọt đốt hương cho anh.
Không đúng, đáng lẽ ra bà Đọt bây giờ phải nằm ở viện chứ, sao mẹ anh