Chẳng hiểu tại sao, trời vẫn đang giữa Đông mà lại có mưa được, mà mưa nhỏ thì cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận đi, đằng này trời lại mưa ào ào như trút nước, gió nổi lên thổi giật từng cơn, khiến trong bóng đêm mịt mùng, từng tán cây va đập vào nhau rào rào, thân cây thì lắc lư qua lại liên hồi như đang uốn éo từng đợt, khiêu vũ dưới mưa.
Ở trên chiếc giường gỗ mộc mạc là thân ảnh của anh Quế, không rõ anh bị gì mà cả khuôn mặt anh nhăn lại như đang vô cùng thống khổ, lúc cau có , khi hoảng sợ, trời mưa rét mướt mà trên trán của anh lấm tấm mồ hồi, tay chân anh giãy giụa liên hồi, miệng thì thốt ra những từ vô nghĩa, không tròn được tiếng.
Thực ra anh Quế đã lâm vào trạng thái này từ lúc khi trời vừa mới đổ mưa, tính đến bây giờ là cũng đã gần tròn ba tiếng đồng hồ rồi, rốt cuộc anh đang bị gì vậy? Có lẽ chỉ bản thân anh mới biết được.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua, anh Quế vẫn giữ mãi trạng thái đấy, tưởng chừng anh sẽ không bao giờ hồi tỉnh nữa.
Ai ngờ khi đồng hồ treo tường điểm mười hai giờ đêm thì đôi mắt anh đang nhắm chặt lại bất thình lình mở to, bên trong hai con ngươi đang sắc đen lại dần dần chuyển sang màu trắng đục, giống y hệt đôi mắt của người đàn bà đội nón lá ngồi ở trước cổng chùa.
Sau đấy như người mộng du, anh bật thẳng người dậy, chậm rãi bước ra khỏi giường, hai chân chạm xuống nền đất lạnh, không thèm đi cả dép, cứ thế trân chần, anh bước ra ngoài phía cửa phòng.
Trong đêm mưa gió bão bùng, thỉnh thoảng từng tiếng sấm vang lên đì đà đì đùng, kèm theo đó là những tia sét rạch ngang bầu trời, những ánh chớp lóe lên rồi vụt tắt, chiếu rọi mọi ngóc ngách ngôi chùa Hàm Long.
Một thân ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo như người say rượu, chập chững bước đi trên một hành lang dài, quần áo phong phanh, mặc kệ cho gió kèm nước mưa gào rú táp vào người điên cuồng, nhưng anh ta vẫn không mảy may quan tâm đến.
Thân ảnh ấy cứ lầm lũi như vậy, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chậm rãi mà tiến về phía trước, hình như người này đang đi về phía cổng chùa.
Lại thêm một đoạn thời gian nữa, đến khi kẻ này bước ra khỏi mái che của đình, người của anh ta bắt đầu bị ướt đẫm bởi nước mưa giá lạnh, từ đầu cho đến chân, chẳng khác gì con chuột lột.
Nhưng vẫn hành động và cử chỉ như cũ, anh ta không thèm quan tâm.
Sau vài ánh chớp nhá nhem, khuôn mặt của anh ta trắng bệch, hiện rõ trong làn mưa, đâu phải ai đâu xa lạ, anh Quế đây mà.
Cứ thế, lại thêm gần mười phút đồng hồ nữa thì thân ảnh anh Quế đã đứng trước cổng chùa, nhưng anh vẫn không có ý định dừng lại, tốc độ vẫn y như cũ mà di chuyển ra ngoài phạm vi chùa, cách nơi anh độ khoảng gần năm mét, người phụ nữ đội đón lá ban chiều, vẫn ngồi im lìm ở đấy, trong tiếng mưa gió thét gào, một giọng cười đáng sợ vang lên:- Khặc, khặc , khặc, chạy làm sao mà thoát được khỏi tay tao? Trốn ư? Tao cho mày trốn lên trời, lại đây, lại đây nào.Cứ thế bà ta cười ngặt nghẽo, đến mức cả cơ thể rung lên từng nhịp, bàn tay xương xẩu hướng về phía anh Quế mà vẫy vẫy, như đang thủ thỉ, gọi