Chỉ nhàn nhạt hả một tiếng, ông ta lại nói một câu khó hiểu: “Chẳng phải hai đứa đã có tình cảm nhiều năm rồi sao, sao đột nhiên lại nói không hợp?”
Thẩm Thanh Sơn cường điệu hai chữ “bỗng nhiên”, toan tính đã rất rõ ràng.
Phó Đình Viễn thong dong đối mặt: “Lúc yêu đương không suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần thích nhau là được rồi.”
Nói đến đây, đôi mắt của anh dần u tối: “Có lẽ là do cháu đã từng kết hôn, cháu thấy hôn nhân phức tạp hơn yêu đương nhiều, sau khi ly hôn cháu ở cùng với Dao Dao được hơn một năm, càng nhận ra bọn cháu không hợp để kết hôn.”
Trên mặt của Thẩm Thanh Sơn đã toát ra vẻ giận dữ, ngay sau đó giọng điệu cũng tăng thêm: “Nói như vậy là, cậu chỉ muốn yêu đương với Dao Dao nhưng không muốn kết hôn?”
Phó Đình Viễn nghĩ rồi nói: “Cháu cũng không có ý đó.”
“Ý của cháu là, Dao Dao xứng đáng với một người đàn ông tốt hơn cháu” Ý bóng gió là, ngay cả chuyện yêu đương cũng không muốn nói.
Trên thực tế, sau khi anh và Du Ân ly hôn, anh chưa từng thật sự ở chung với Thẩm Dao.
Chỉ có Thẩm Dao đơn phương thông báo, tuyên truyền quan hệ yêu đương giữa hai người, thật ra bọn họ chỉ ăn cùng nhau vài bữa cơm, đi công tác cùng nhau, nhiều lần đến dự họp báo và các loại tiệc tối với tư cách là người yêu mà thôi.
Thẩm Dao là nghệ sĩ của Phó thị, thậm chí còn là đàn chị, đương nhiên anh phải dẫn cô ta.
Rất nhiều lúc bản thảo được thông qua, anh sẽ nói mấy lời đề bạt, nhất là trong thời gian ngắn Thẩm Dao không có tác phẩm nào.
Lúc đó bộ điện ảnh và truyền hình Phó thị đúng là được thành lập vì Thẩm Dao cộng thêm chuyện anh bất mãn chuyện ông nội ép buộc anh phải kết hôn với Du Ân, nhưng từ trước đến nay anh là người làm việc đến nơi đến chốn, đã thành lập công nghiệp này sẽ nhanh chóng trở thành người đứng đầu trong ngành sản xuất lĩnh vực này.
Những năm này anh không chỉ nâng đỡ Thẩm Dao mà đồng thời còn nâng đỡ những nghệ sĩ khác.
Không chỉ làm những bộ phim có liên quan đến Thẩm Dao, chỉ
“Tôi hiểu ý của cậu.” Dù sao thì Thẩm Thanh Sơn cũng là người từng trải, mặc dù anh đã nói như vậy mà ông ta chẳng đánh mất bình tĩnh.
Trái lại Thẩm Thanh còn nâng ly với anh: “Được rồi, hai người chúng ta uống một ly, không biết lần sau có thể ngồi uống rượu với cậu là lúc nào.”
Phó Đình Viễn biết Thẩm Thanh Sơn sẽ không có ý bỏ qua như vậy, nhưng anh vẫn bình thản nâng ly: “Chỉ cần chú muốn, lúc nào cũng có thể gọi cháu đến uống rượu.”
Thẩm Thanh Sơn thoáng nở nụ cười.
Sau khi bỏ ly xuống, Thẩm Thanh Sơn còn nói: “Không biết gần đây ba cậu thế nào rồi? Vài ngày trước tôi ra nước ngoài làm ăn, đúng lúc trông thấy ông ta.”
Đôi mắt của Phó Đình Viễn tối đi, Thẩm Thanh Sơn đang ở đây chờ anh.
Nhắc đến ba của anh, chỉ đơn giản là muốn nhắc nhở anh rằng nhà họ Phó anh nợ Thẩm Thanh Sơn một ân huệ lớn. Anh nói không cần Thẩm Dao là không cần, lương tâm đặt ở đâu?
Nhưng anh vẫn không lung lay mà đáp: “Biết chú hỏi thăm, ông ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Ý là, anh sẽ không vì cái ân huệ này mà thay đổi ý định.
Từ xưa đến nay, ba nợ con trả là chuyện đương nhiên.
Nhưng cũng chỉ là trả tiền mà thôi, không cần phải lấy cả hôn nhân hay tình cảm của anh.
Huống chi hiện giờ ba của anh vẫn đang sống tốt, ông ta nợ Thẩm Thanh Sơn thì Thẩm Thanh Sơn cứ đến trước mặt ba anh mà đòi.
Đôi mắt bên dưới lớp kính màu vàng của Thẩm Thanh Sơn híp lại, không nói gì, chỉ nhàn nhã nâng ly uống rượu.
Lúc này điện thoại di động của Phó Đình Viễn vang lên, anh nhìn thoáng qua thông báo, lễ phép nói với Thẩm Thanh Sơn: “Xin lỗi chú Thẩm, cháu còn vài việc cần xử lý, không thể ngồi cùng chú nữa.”