Thẩm Thanh Sơn nở nụ cười ôn tồn với anh: “Cậu bận là tốt.”
Phó Đình Viễn cầm điện thoại, đứng dậy rời đi.
Người gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn là Dịch Thận Chi, cũng là do Phó Đình viễn nhờ vả từ trước, bảo Dịch Thận Chi đến giờ này gọi điện cho anh, vì anh biết bữa ăn tối nay với Thẩm Thanh Sơn sẽ chẳng vui vẻ gì.
Sau khi bắt máy, Phó Đình Viễn nói lời cảm ơn với Dịch Thận Chi: “Cảm ơn.”
Dịch Thận Chi lười biếng nói: “Không cần.”
Dịch Thận Chi lại nói thêm: “Thẩm Thanh Sơn có quan hệ tốt với người phụ trách quản lý văn hóa, Triệu phó thị trưởng. Con đường sau này của bộ điện ảnh và truyền thông Phó thị e là khó đi.”
Sau tất cả, những hạng mục giải trí và phim ảnh, sau khi chế tác xong đều cần phải xin phê chuẩn, nếu Thẩm Thanh Sơn muốn bên cục phàm khó dễ Phó Đình Viễn thì bộ điện ảnh và truyền thông Phó thị có thể chào tạm biệt được rồi.
Tất nhiên Phó Đình Viễn cũng nghĩ đến những mặt này, anh vừa đi vừa với với khuôn mặt lạnh lùng: “Hiện gì Phó thị cũng không còn là Phó thị năm đó cần phải dựa vào người khác mới có thể sống sót của ba tôi nữa.”
Gia chủ ba đời của nhà họ Phó, từ ông nội Phó đến Phó Giang rồi Phó Đình Viễn, năng lực kém cỏi nhất chính là Phó Giang.
Ông nội có năng lực, lại kiên cường sắt bén, chẳng hiểu sao Phó Giang lại không như thế, cho dù là khả năng lãnh đạo hay là sự quyết đoán đều quá bình thường.
Năng lực bình thường thì thôi đi, hết lần này đến lần khác còn phong lưu đa tình, gây ra một trận đào hoa ầm ĩ.
Trận ầm ĩ đó đơn giản là vì Phó Giang muốn ly hôn nên Đồng Văn Tuệ mới nháo nhào lên, thật ra Đồng Văn Tuệ có thể nhắm một mắt mở một mắt mà nhìn, còn một số chuyện khác nữa.
Thế nên khi Phó Giang nắm quyền ở Phó thị, không thể không lôi kéo và thân cận với một vài người để đổi lấy lợi ích và thái bình cho Phó thị.
Phó Đình Viễn là người có tài năng lại ưu tú nhất trong cả ba, anh có ông nội cứng rắn, cũng có trí tuệ và tính toán của riêng mình, mấy năm nay Phó thị dưới sự dẫn dắt của
Cho nên, anh hừng hực khí thế nói: “Nếu Thẩm Thanh Sơn muốn đóng tay động chân, thì cứ nhổ tận gốc chỗ dựa của ông ta là được.”
Dịch Thận Chi kinh ngạc: “Hả, cậu định chơi lớn luôn đấy à?”
Phó Đình Viên bình tĩnh tự tin: “Để cho người khác sắp đặt hay bắt chẹt không phải tính cách của tôi.”
ICC
Lúc này Phó Đình Viễn đã đi ra khỏi nhà hàng, anh lạnh lùng liếc nhìn chiếc xe sang của Thẩm Thanh Sơn, đáy mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Giang Thành, cũng nên trở thành thiên hạ của người trẻ tuổi chúng ta rồi.”
“Câu này được cái đúng.” Dịch Thận Chi cười rất vui vẻ: “Những lão già kia nên bị loại bỏ rồi.”
Thứ anh ta không thích nhất chính là vẻ cậy già lên mặt của những lão già kia, thậm chí ngay cả hôn nhân của người khác cũng muốn nhúng tay vào.
Quá ghê tởm.
Đương nhiên, những người khác này là chỉ Phó Đình Viễn, cũng chỉ chính anh ta.
Dịch Thận Chi lại mời Phó Đình Viễn: “Bữa cơm tối này nhất định cậu không ăn được bao nhiêu đâu nhỉ? Muốn ăn với tôi không?”
Phó Đình Viễn từ chối: “Không được.”
Dịch Thận Chi hừ một tiếng: “Không phải cậu muốn đi tìm Du Ân đấy chứ?”
Phó Đình Viễn nói “cúp đây” bèn cúp điện thoại, ngồi trong xe ô tô, lái xe rời đi.
Con đường kế tiếp, phải xem Thẩm Thanh Sơn chọn thế nào.
Nếu như Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao có thể chấp nhận chuyện anh không muốn tiếp tục liên quan đến Thẩm Dao nữa, thì tình nghĩa của hai nhà Thẩm Phó vẫn có thể tiếp tục.
Nếu như không chấp nhận, thì cũng chỉ có thể xé rách mặt thôi.
Còn về phần chỗ dựa của Thầm Thanh Sơn, anh không ngại nhổ phăng đi, nếu không thì còn phải để bọn họ tùy ý nhào nặn anh đến bao giờ?
Nhà của Tô Ngưng.
Ba cô gái tiếp tục vui về mở tiệc ngủ.
Chu Mi nghệ bên ngoài có tiếng xem nhịn không được hỏi: Đêm nay..sếp Chung sẽ không đến chứ?”