Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 153


trước sau

Lần trước Chung Văn Thành đột nhiên tìm đến, hơn nữa còn che chở có thừa với Du Ân, với tư cách là cánh tay đắc lực của Phó Đình Viễn, Chu Mi thật sự nhìn không nổi.

Hi vọng đêm nay Chung Văn Thành không đến nữa, nếu không thì cô ta sẽ cảm thấy nguy cơ tứ phía thay ông chủ nhà mình.

Tô Ngưng cố ý trêu ghẹo: “Cô lo lắng như vậy làm gì? Cô yêu thầm sếp Chung đấy à?”

“Đâu có!” Chu Mi vội vàng phủ nhận.

Tô Ngưng khanh khách cười.

Thật ra Tô Ngưng biết tại sao Chu Mi lại hỏi như vậy, cô ấy chỉ muốn trêu chọc Chu Mi mà thôi.

Sau khi Chu Mi nhắc đến Chung Văn Thành, Du Ân cũng có hơi lo lắng mà nhìn thoáng qua bên ngoài.

Cô cũng không mong Chung Văn Thành đến cho lắm, sau khi Chung Văn Thành tỏ tình bị cô từ chối khéo thì cô cũng không biết làm sao để đối mặt với người ta.

Tô Ngưng nhướng mày: “Du Ân, sao cậu cũng nôn nóng theo vậy?”

Du Ân bất đắc dĩ đành phải nói với hai người chuyện Chung Văn Thành tỏ tình với mình.

Tô Ngưng bình tĩnh như đã biết chuyện này từ lâu rồi, Chu Mi thì có hơi mất bình tĩnh: “Sếp Chung tỏ tình với cô sao?”

Chu Mi cảm thấy, cô ta nhất định phải báo tin này cho Phó Đình Viễn.

Du Ân giận dữ nói: “Đúng vậy đó, làm tôi giật mình.”

Tô Ngưng vừa ăn vừa nói tiếp: “Tớ cũng đã nói anh ta có ý với cậu mà, đôi mắt này của tôi là hỏa nhãn kim tinh đấy.”

Tô Ngưng giật dây cho Du Ân: “Nếu không thì cậu thử quen anh ta đi?”

Du Ân không nói gì, Chu Mi đã sốt ruột.

Cô ta nhìn về phía Tô Ngưng, nói: “Chuyện này sao có thể miễn cưỡng được?”

Chu Mi cho rằng, điều kiện đầu tiên để quen một người chính là phải yêu người này.

Hình như Du Ân cũng đâu có yêu Chung Văn Thành, sao lại hợp tác cho hai người được?

“Chuyện tình cảm cũng có thể dùng chiều mưa dầm thấm lâu để từ từ nuôi dưỡng mà.” Tô Ngưng vỗ ngực nói: “Tôi đã tự nghiệm chứng rồi, đeo bám theo đuổi đuối phương là có thể nuôi dưỡng được một tình yêu tuyệt đẹp.”

“Cho nên, Du Ân có thể thử quen Chung Văn Thành, nói không chừng lúc sau lại phát hiện hai người bọn họ hợp nhau nhất đấy.”

Lần này không đợi Chu Mi nói, Du Ân đã nói trước: “Tôi cũng đã tự nghiệm chứng rồi, kết quả cậu đã biết rồi đó”

Lúc trước Tô Ngưng cũng đã dùng cách quấn quít bám chặt lấy Chu Trường Ninh, cuối cùng thành công theo đuổi được Chu Trường Ninh, hơn nữa còn khiến cho Chu Trường Ninh yêu mình đến mức khống chế.

Nhưng cách theo đuổi này, cô cũng từng dùng.

Cô cưới Phó Đình Viễn ba năm, chẳng phải là cô quấn lấy Phó Đình viễn, mưa dầm thấm lâu để bồi đắp tình cảm sao?

Kết quả thì sao đây?

Kết quả là ly hôn hết chuyện, kết quả là Phó Đình Viễn chẳng thèm yêu cô lấy một chút, kết quả…cô ôm đầy thương tích.

Tô Ngưng há to miệng, sau cả buổi mới nói được một câu: “Cho nên, chuyện này chỉ có thể chứng minh cậu không có duyên phận với Phó Đình Viễn.”

Bốn chữ không có duyên phận này khiến trái tim Du Ân đau rát.

Nhưng Du Ân vẫn gật đầu đồng ý: “Đúng vậy.”

Lúc này điện thoại di động của Du Ân vang lên, cô nhìn thông báo xong thì cả khuôn mặt nhăn nhúm lại.

Trong Wechat của cô, lẳng lặng có một tin nhắn của Phó Đình Viễn: Cô không ở nhà?

Du Ân không tưởng tượng được mà nghĩ: Không phải Phó Đình Viễn đến nhà của cô đấy chứ?

Cô…

Suy nghĩ hồi lâu, cô chọn trả lời Phó Đình Viễn thật chi tiết: Hôn nay Tô Ngưng về rồi, tôi với Tô Ngưng đang tụ họp ở nhà Tô Ngưng, anh tìm tôi có việc gì không?

Dưới mái hiên, Phó Đình Viễn đội ở bên ngoàinhà trọ của Du Ân cả buổi, sau khi nhìn thấy tin trả lời của Du Ân thì nghiến răng.

Chẳng phải cô chỉ vừa mới chuyển từ nhà Chu

Mi ra thôi à, nhanh vậy mà đã đi tụ họp rồi sao?

Trái lại cô còn rất ngang ngược.

Sau khi rời khỏi bữa ăn với Thẩm Thanh Sơn,cũng không biết vì sao mà anh lại bỗng nhiên muốn ăn đồ cô nấu.

Dù là đồ ăn không mấy cầu kỳ, chỉ một chén canh nóng đơn giản là được.

Ý nghĩ này hình thành, cũng có chút chấp niệm.

Vi vậy anh dứt khoát lái xe đến chỗ của cô, kết quả gõ cửa nừa ngày cũng không thấy ai.

Phó Đình Viễn không ngờ Du Ân lại vắng nhà, anh nghĩ rằng với tính cách của cô, sau khi trở về cô sẽ tiếp tục ở nhà và viết kịch bản.

N

Bây giờ đã xác nhận rằng cô không có ở nhà, anh chỉ có thể đi xuống và rời đi.

Anh nghĩ về tin nhắn Du Ân hỏi anh có chuyện gì nhưng anh đã chọn không trả lời, giả vờ rằng anh không phải người gửi tin nhắn trước đó.

Lúc này anh đã bình tĩnh lại một chút, nghĩ rằng việc đột nhiên đến tìm Du Ân chỉ để ăn một tô mì do cô nấu là không quá thích hợp, như thể anh nhớ cô rất nhiều.

Du Ân chờ một lúc lâu vẫn không nhận tin nhắn hồi âm của Phó Đình Viễn, cô thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may anh không trả lời, nếu không có thật sự không biết mình sẽ đối phó như thế nào.

Tối nay, trong khi Du Ân và Tô Ngưng, Chu Mi đang có một bữa tiệc rất vui vẻ thì nhà của Thẩm Dao lại xôn xao náo loạn.

Tối nay Thẩm Dao cố tình về nhà ba mẹ cô ta chỉ để đợi Thẩm Thanh Sơn cho cô ta một câu trả lời sau khi ăn tối cùng Phó Đình Viễn xong.

Trong thời gian chờ đợi Thẩm Dao luôn bị phân, mẹ cô ta là Lâm Như thúc giục cô ta ăn cái gì đó: “Nếu con không ăn là con đang tự hành hạ mình.”

Lâm Như lại trấn an cô ta: “Ba con tự mình ra tay nhất định có thể xử lý được.”

“Hơn nữa nhìn toàn bộ Giang Thành còn cô gái nào có thể thích hợp với cậu ta hơn con?”

“Tình cảm giữa hai đứa bọn con có nền tảng từ trước, giữa hai nhà chúng ta còn có tình cảm sâu nặng như vậy, cậu ta còn có lựa chọn nào khác sao?”

Mặc dù những lời của Lâm Như đã an ủi Thẩm Dao nhưng cô ta lại cảm thấy khó chịu khi nhớ tới sự lạnh nhạt của Phó Đình Viễn đối với cô ta gần đây.

Hơn nữa, cô ta chưa bao giờ nói với bất cứ ai kể cả mẹ cô ta rằng chẳng có mối quan hệ thân mật thực sự nào giữa cô ta và Phó Đình Viễn.

Đặc biệt là hơn một năm kể từ khi Phó Đình Viễn ly hôn, cho dù họ đã gây ra rất nhiều scandal khi ra vào khách sạn cùng nhau nhưng thực ra lại chẳng làm gì cả.

“Đến đây, đến đây, uống chút canh, đây là mẹ đặc biệt chuẩn bị canh dưỡng nhan.” Lâm Như đưa cho cô ta một bát canh, Thẩm Dao miễn cưỡng nhấp một ngụm.

Thẩm Dao và Lâm Như đều nghĩ rằng Thẩm Thanh Sơn và Phó Đình Viễn sẽ đến dùng xong bữa rất muộn, nhưng họ không ngờ rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ quay về sớm.

Khi Thẩm Dao nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Thanh Sơn thì tim cô ta bắt đầu đập loạn xạ.

Rất rõ ràng Thẩm Thanh Sơn đã không nói chuyện được với Phó Đình Viễn, thế nên đôi mắt của cô ta bắt đầu đô lên và khóc ngay tại chỗ.

Lâm Như kêu một tiếng rối chạy tới hỏi Thẩm Thanh Sơn: Sao ông về sớm vậy? Không nói chuyện được sao?”

Thẩm Thanh Sơn lạnh mặt nói: “Cậu ta nói với tôi rằng cậu ta và Dao Dao không hợp nhau. Câu ta còn nói yêu nhau là một chuyện, kết hôn là chuyện khác.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện