Sau khi nói xong, Phó Thiển Thiển lại hừ một tiếng: “Em đi gặp cô ta.”
Thẩm Dao vội vàng kéo cô ta lại: “Đừng đi.”
Phó Thiến Thiến không hiểu: “Tại sao?”
“Đừng nhằm vào cô ta nữa, đừng để anh của em lại giận em.” Thẩm Dao ra vẻ lo nghĩ cho Phó Thiến Thiến, Phó Thiến Thiến vô cùng cảm động, trong lòng muốn tìm Du Ân gây sự.
Còn về phần địch ý Thẩm Dao và Phó Thiên Thiên đối với cô, Du Ân cũng không thèm để ý bởi vì cô không hề quan tâm đến bọn họ.
Chung Văn Thành đưa cô đến giới thiệu với rất nhiều nhà sản xuất, đạo diễn nổi tiếng, biên kịch có tên tuổi, Du Ân chỉ xã giao với những người này thôi cũng đủ bận rộn, nào còn nhớ được tới Thẩm Dao và Phó Thiên Thiến.
Sau khi đợi giới thiệu xong một đợt, Chung Văn Thành đưa Du Ân đến bên cạnh hóng mát.
Chung Văn Thành nhìn Du Ân, ôn tồn nói: “Sau này có toả hào quang cao ngất, chắc chắn Chung Định không phải nơi tốt nhất cho cô, nếu cô trở thành một biên kịch độc lập, chắc chắn sẽ cần tới những người này.”
Du Ân ngạc nhiên nhìn về phía Chung Văn Thành, hoàn toàn không ngờ Chung Văn Thành lại có suy nghĩ cô sẽ ra riêng.
Mặc dù cô một lòng nghĩ đến sự nghiệp, nhưng tuyệt đối chưa từng có suy nghĩ mình độc lập, tính cách của cô hoàn toàn không thích hợp.
Đầu tiên, cô không phải người nhiều dã tâm.
Thứ hai trong lúc cô chán nản nhất, Chung Văn Thành cho cô cơ hội trở thành một biên kịch
Cô đã thầm thề trong lòng, chỉ cần Chung Văn Thành còn cần tới cô, cô sẽ không bỏ Chung Đỉnh ra đi, quyết theo suốt đời.
Chung Văn Thành nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, hơi mỉm cười nói: “Tôi biết cô không có suy nghĩ muốn độc lập, nhưng tôi ở trong giới này nhiều năm như thế, ra kế hoạch cho tương lại xa hơn cô nhiều.”
“Đại dương mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay” Chung Văn Thành lại nói một câu như thế.
Tài năng của Du Ân bày ở đó, ngày sau chắc chắn
Du Ân đối mặt với sự chân thành của Chung Văn Thánh, cảm động tới mức hốc mắt hơi ửng đỏ: “Cảm ơn…”
Hình ảnh hai người đối mặt bị người nào đó chụp lại, hơn nữa còn gửi cho Phó Đình Viễn.
Người này chính là Dịch Thận Chi, anh ta lười biếng dựa vào bàn bên cạnh, nhắn tin cho Phó Đình Viễn: “Tới không? Nếu còn không tới tôi thấy Chung Văn Thành sắp theo đuổi được người ta rồi.”
“Nhìn thủ đoạn này của Chung Văn Thành một chút, không biết lại dùng chiêu gì lại khiến Du Ân cảm động tới như thế?
Dịch Thận Chi thừa nhận, lời nói của anh ta rất phóng đại, nhưng nếu còn tiếp tục như thế nữa, nói không chừng Chung Văn Thành và Du Ân thật sự có triển vọng.
Đến lúc đó người anh em tốt của anh ta sẽ thật sự hối hận.
Khoảng hai mươi phút sau, cả người Phó Đình Viễn mặc âu phục màu đen, vẻ mặt lạnh lùng tới hiện trường bữa tiệc.
– Người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng, khí chất phi phàm, lại còn là một doanh nhân quyền thế
mạnh mẽ nhất của Giang Thành lúc bấy giờ, anh vừa xuất hiện đã gây nên chấn động không nhó.
Phó Thiên Thiển đã đi tìm đàn ông trêu chọc, Thẩm Dao cùng mấy cô con gái gia đình giàu có uống rượu, nói chuyện phiếm.
Sau khi thấy Phó Đình Viễn đến, một người không hiểu hỏi Thẩm Dao: “Chẳng phải nói rằng nay tổng giám đốc Phó
nhà cô sẽ không đến sao?
Phó Đình Viễn.. không phải bời vì Du Ân cũng đang có mặt ở đây nên mới thay đổi ý định tới tham gia đó chứ?
Dựa theo quan hệ hiện giờ của hai người họ, anh chắc chắn sẽ không đến tìm cô ta, điều này làm cho tình hình của cô ta lúng túng bao nhiêu?