Nụ cười trên mặt Thẩm Dao có chút ***** ****: “Có thể anh ấy đã làm xong…”
.
Một người khác lại nói: “Thế chắc chắn anh ấy đến đón cô rồi, ôi, anh ấy đúng là quan tâm, làm xong lập tức nhanh tới che chở.”
Một người khác cười nói: “Cũng chẳng phải sao, ngôi sao Thẩm của chúng ta xinh đẹp như thế, không thể không giữ kỹ.”
Những lời này vốn rót vào tai Thẩm Dao hẳn là cô ta sẽ vô cùng hưởng thụ, thế nhưng giờ phút này cô ta lại cảm thấy vô cùng đau khổ, bởi vì người ngoài không biết Phó Đình Viễn muốn vạch rõ quan hệ với cô ta.
Nhưng cô ta không tin Phó Đình Viễn sẽ không thoả hiệp, cho dù thế lực của ba cô ta hay là ân tình giữa ba cô ta đối với nhà họ Phó, anh buộc phải cưới cô ta.
Cô ta cho là Phó Đình Viễn bây giờ chỉ là tạm thời chưa nghĩ thông qua một thời gian nữa chắc chắn anh sẽ thoả hiệp, cho nên cô ta mới sĩ diện hảo duy trì sự ân ái tưởng tượng.
Nhưng cô ta không ngờ Phó Đình Viễn lại đột nhiên tới, trước đó rõ ràng anh đã nói với Đồng Văn Huệ sẽ không tham gia.
Nếu tới nay Phó Đình Viễn bơ cô ta tại chỗ này, thể cô ta xem như lúng túng.
Vì vậy, cô ta vội vàng nói: “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Sau đó lập tức xoay người rời đi, vừa khéo tránh được Phó Đình Viễn.
Thẩm Dao trốn trong nhà vệ sinh, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho Phó Thiến Thiến, kết quả nửa ngày Phó Thiến Thiên cũng không nghe máy, không biết đang trò chuyện say sưa với người đàn ông nào.
Thẩm Dao thật sự phiền muốn chết với đức hạnh của Phó Thiên Thiến này, thật là việc được chưa thấy việc bại có thừa.
Thế nhưng chưa nghĩ ra cách nào để đối phó, cô ta cũng chỉ có thể tạm thời đợi trong nhà vệ sinh, vô cùng chật vật, trong lòng càng cảm thấy hận Du Ân mãnh liệt hơn.
Nếu Phó Đình Viễn thật sự tới đây vì Du
Thẩm Dao cắn chặt môi mình, nhất định cô ta sẽ khiến Du Ân trả giá thật đắt.
Bên ngoài, mấy cô tiểu thư con nhà giàu vừa ở chung với Thẩm Dao, sau khi Thấy Phó Đình Viễn đi vào cũng nhiệt tình chào hỏi anh: “Tổng giám đốc Phó, Dao Dao vừa mới vào nhà vệ sinh rồi.”
Phó Đình Viễn lại lạnh lùng nhìn người phụ nữ vừa nói chuyện đó, không thèm để ý bỏ đi.
Cô gái kia khó hiểu nói với bạn bên cạnh: “Vẻ mặt đó của anh ta là gì thế? Tại sao trông có vẻ như tôi không nên nhắc tới Thẩm Dao trước mặt anh ta thế?”
“Ai biết được.” Một người khác có phần khinh thường nói: “Nói thật cũng không biết Phó Đình Viễn thích điểm nào của Thẩm Dao, Thẩm Dạo giả vờ như thế, gái điếm như thế, thế mà anh ta vẫn muốn lấy về nhà.”
Nhận ra ngày thường nhân duyên của Thẩm Dao rất kém, sau khi người nọ dẫn đầu châm chọc Thẩm Dao, lập tức có người lên tiếng phụ hoạ: “Đúng thế, cô ta có thể thuận lợi trong diễn xuất cũng không phải nhờ Phó Đình Viễn nâng đỡ cô ta sao?”
Trong vòng giải trí, người đẹp nhiều như thế, nhưng thực tế thật sự không có nhiều người như Thẩm Dao.
Thẩm Dao thành công cũng không phải bởi vì diễn những vai tốt, mà những vai tốt kia không phải do Phó Đình Viễn lấy giúp cô ta sao?
Thế nhưng mỗi ngày Thẩm Dao luôn bày ra dáng vẻ do chính bản thân cô ta cố gắng, cảm thấy mình thật sự có kỹ thuật diễn xuất và xinh đẹp.
Phó Đình Viễn hoàn toàn không để ý tới chuyện giữa mấy cô gái, anh tự ý đi tới chỗ Dịch Thận Chi, nhưng ánh mắt lại bắt được bóng dáng Du Ân một cách chính xác.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, đứng bên cạnh Chung Văn Thành nói chuyện phiếm với mấy người, nụ cười trên mặt vừa sáng chói vừa rực rỡ.