Hôm nay cô vẽ đuôi mắt rất dài, khiến ánh mắt cô vô cùng xinh đẹp, kết hợp với phong thái lưu chuyển giữa song mắt, đó là một dáng vẻ mà anh chưa từng nhìn thấy.
“Cậu thật là..” Dịch Thận Chi đưa cho anh một ly rượu, hoàn toàn không biết dùng từ gì để hình dung người bạn thân này của mình.
Anh ta vừa gửi tin nhắn, nhưng chỉ mới trò chuyện trong chốc lát, Phó Đình Viễn đã lập tức chạy đến, điều này không phải nói rõ chưa dứt tình cũ với Du Ân sao?
Phó Đình Viễn không nhận, chỉ lạnh lùng cầm lấy ly rượu, nhưng ngay sau đó anh phun ngụm rượu vừa rồi ra ngoài.
Không vì điều gì khác, chỉ vì lúc Du Ân vừa xoay người, anh nhìn thấy một phần lưng của cô lộ ra ngoài.
Từ lúc anh đi vào cho tới bây giờ, anh vẫn luôn nhìn chính diện của cô, váy là kiểu bình
thường.
Chiều dài đong đưa dưới đất, không có tay để lộ đầu vai nhỏ gầy, đây là mức anh có thể
chấp nhận.
Con mẹ nó anh nào có ngờ, sau lưng cô lại rạng rỡ như thế.
Đập vào mắt chính là làn da trắng nõn nà, bóng loáng nhẵn nhụi, khiến người ta có suy nghĩ kỳ quái.
Phó Đình Viễn bị chọc tức, Dịch Thận Chi cũng bị anh làm cho kinh ngạc.
Lui về sau một bước tránh khỏi anh ta, sau đó chê bai nói: “Cậu bị gì thế?”
Vừa quay đầu lại thấy Du Ân đưa lưng về phía bọn họ, Dịch Thận Chi nhanh chóng hiểu ra: “Người ta ăn mặc như thể cũng đi một vòng bữa tiệc rồi, thế nhưng tôi cảm thấy đã rất bảo thủ rồi đấy, cậu nhìn những người phụ nữ khác mặc đi.”
Theo Dịch Thận Chi thấy, phản ứng của Phó Đình Viễn thật đáng kinh ngạc.
Phó Đình Viễn đã tham dự vô số tiệc rượu, chỉ để lộ phần lưng mà thôi, đây chẳng phải tác phong cơ bản của những người phụ nữ trong những trường hợp như thế sao?
Cả người Phó Đình Viễn cũng không ổn, nhất là khi thấy tay Chung Văn Thành như có như không đặt hờ bên hông Du Ân.
Hết lần này tới lần khác, Dịch Thận Chi ở bên cạnh ríu rít nói: “Nhưng phần lưng
Phó Đình Viễn không vui nói: “Thu lại những lời lẽ thô tục vừa nãy của cậu đi.”
Dịch Thận Chi vô tội: “Tôi thô tục chỗ nào? Lời lẽ của tôi dễ nghe biết bao!”
Phó Đình Viễn lạnh lùng a một tiếng, nếu như người khác ở trước mặt anh nói những lời này, anh đã động tay động chân từ sớm rồi.
Không để ý tới Dịch Thận Chi nữa, anh cầm ly rượu đi về phía Du Ân và Chung Văn Thành.
Thật ra Du Ân đã nhìn thấy Phó Đình Viễn, nhưng cô cũng không muốn bị anh nhìn thấy, cho nên mới cố ý quay người lại.
Trong trường hợp như thế, cô cảm thấy cô và Phó Đình Viễn vẫn có thể không chạm mặt, đỡ cho mọi người thấy lúng túng.
Hơn nữa, còn có cả Thẩm Dao và Phó Thiến Thiến ở đây, cô không muốn cùng xuất hiện với Phó Đình Viễn.
Nhưng Dụ Ân không ngờ Phó Đình Viễn lại đi tới, cô không thể làm gì khác hơn là ngước mắt lên cười đối mặt, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo hào phóng.
Chung Văn Thành dẫn đầu đi tới chào hỏi Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi: “Tổng giám đốc Phó, tổng giám đốc Dịch.
“Hôm nay cô rất đẹp.” Dịch Thận Chi không keo kiệt tán dương Du Ân, từ trước tới giờ đối với anh ta chuyện khiến phụ nữ vui vẻ luôn như cá gặp nước.
Du Ân mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn.”
Phó Đình Viễn đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, giọng nói đều là bất mãn: “Cô là biên kịch chứ không phải nữ ngôi sao, dùng lối ăn mặc quái dị tới thu hút ánh mắt, thú vị không?”
Dịch Thận Chị chi tiếc luyện sắc không thành thép liếc mắt, suýt nữa đã bị lời nói của Phó Đình Viễn làm cho bất tình tại chỗ.
Quả nhiên, dễ phụ nữ là một nghệ thuật còn Phó Đình Viễn chính là một tên tay mơ.