Chương 390
Anh không cầu bọn họ sẽ thích Du Ân, nhưng anh không nghĩ tới mẹ anh vẫn cố chấp không tha.
Có điều, từ hành vi của Phó Thiến Thiến anh cũng nên biết, nếu mẹ anh là người hiểu chuyện, Phó Thiến Thiến sẽ không bị dạy dỗ thành như vậy.
Nếu hôm nay người làm chuyện này là người khác, anh đã ra tay đối phó từ lâu, nhưng đó là mẹ ruột của anh…
Phó Đình Viễn nắm chặt hai nửa chiếc bút gấy ở trong tay, trâm ngâm hồi lâu, rồi đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi.
Đến giờ cơm trưa, Phó Đình Viễn xuất hiện tại nhà họ Phó, cũng chính là nơi ở của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, Phó Giang trở về mấy ngày qua cũng đều ở nơi này.
Theo lý thì Phó Giang sẽ không trở về ở đây, nhưng lần này bởi vì Phó Thiến Thiến gặp chuyện không may, cô ta khóc cầu xin Phó Giang, cho nên Phó Giang mới ở lại đây.
Phó Giang và Đổng Văn Huệ đã không còn tình cảm vợ chồng từ lâu, bọn họ duy trì mối quan hệ này đơn giản là vì không muốn gây náo loạn quá lớn, ngoài ra còn ảnh hưởng đến hình ảnh của nhà họ Phó.
Vì sao quanh năm Phó Giang sống ở nước ngoài, chính là vì ở nước ngoài ông ta có thể ở bên phụ nữ tiêu dao tự tại, còn ở trong nước mà bị chụp được thì xong đời luôn.
€ó điều lúc Phó Đình Viễn về đến nhà, Phó Giang đã đang kéo va li xuống lầu, Đổng Văn Huệ thấy thế thì kinh ngạc.
hỏi: “Ông đi luôn hả?”
“Ừm”’ Sau khi Phó Giang nói xong thì cắn răng hung dữ trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn một cái.
Ông ta vừa mới nhận được điện thoại, người phụ nữ ở nước ngoài của ông ta xảy ra chút chuyện, ông ta nhất định phải trở về.
Mà chuyện ngoài ý muốn này, nhất
Trong khoảng thời gian ông ta trở về thường xuyên gặp mặt ‘Thẩm Thanh Sơn, không ít lần bàn bạc với Thẩm Thanh Sơn xem làm sao để đối phó với Diệp Văn và Du Ân kia, nếu không tại vì Diệp Văn có bối cảnh lớn, lúc này bọn họ đã sớm giải quyết xong Diệp Văn rồi.
Mà chính bởi vì không có cách nào xuống tay với Diệp Văn, cho nên bọn họ mới bàn bạc chuyển mục tiêu lên Du Ân.
“Thuận buồm xuôi gió nhé.” Phó Đình Viễn lạnh nhạt nói một câu với Phó Giang.
Phó Đình Viễn về cơ bản thì không có tình cảm gì với người cha này, nếu Phó Giang đã không bao giờ quan tâm có lòng với anh thì anh đương nhiên cũng sẽ không chấp nhận chuyện Phó Giang tiếp tục ở lại tham gia vào việc phá hoại tình cảm của mình.
“Ba, chuyện của con còn chưa giải quyết, vì sao ba lại đi?”
Phó Thiến Thiến lao từ trên lầu xuống, lôi kéo Phó Giang không cho ông ta đi.
Đối với Phó Thiến Thiến mà nói, mặc dù cô ta đã được hoãn thi hành hình phạt nhưng cô ta vẫn không chấp nhận nổi.
Nhưng Phó Giang và Đổng Văn Huệ dường như đều đã từ bỏ chuyện chạy vạy vì cô ta, nghe nói là vì Du Ân bò lên được một người ba nuôi có quyền thế có thể chèn ép ba cô ta, Phó Thiến Thiến càng lúc càng ghen ghét đố ky hơn.
Cô ta không muốn thấy Du Ân phong quang vô hạn từng chút một, cũng không muốn Du Ân kiêu ngạo cưỡi trên đầu cô ta.
“Ba đã cố gắng hết sức rồi.’ Phó Giang giơ tay đẩy cái tay đang túm lấy áo mình của Phó Thiến Thiến, kéo va li rời đi mà không thèm quay đầu lại.