Chương 391
Bởi vì Đổng Văn Huệ, cho nên tình cảm của ông ta đối với cái nhà này cực kỳ lạnh nhạt, lần này nếu không phải Đổng Văn Huệ đòi sống đòi chết ở trong điện thoại, ông ta cũng sẽ không trở về.
Ông ta ở nước ngoài mỗi ngày đều tiêu dao, sống phóng túng, còn có bạn gái săn sóc ở bên cạnh, không cần đối mặt với kẻ tâm thần như Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.
Phó Giang đi cũng không quay đầu lại, Đổng Văn Huệ mím chặt môi.
Phó Thiến Thiến thì sụp đổ òa khóc: “Anh, ba mẹ nói Du Ân bò lên được người ba nuôi có tiền có quyền, anh còn cần loại phụ nữ này làm gì?”
“Lúc trước cô ta bò lên giường anh thế nào, anh còn không nhìn thấu con người cô ta sao?”
Phó Đình Viễn nhìn Phó Thiến Thiến gào lên như kẻ tâm thần, lạnh nhạt nói: “Người tôi nhìn không thấu không phải cô ấy, mà là hai người.”
“Mấy năm qua nếu không tại vì hai người vẫn chửi bới cô ấy ở trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không hiểu nhầm cô ấy như thế”
Lúc đầu sau khi kết hôn với Du Ân, trong lòng anh luôn đứng về phía người mẹ và cô em gái này của mình.
Đó là người thân máu mủ ruột thịt của anh, cho nên mỗi lần Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến nói Du Ân không tốt thế này thế kia, anh đều theo bản năng cho rằng là Du Ân không tốt.
Hiện giờ sau khi trải qua từng chuyện, cuối cùng anh cũng thấy rõ bộ mặt thật của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, cũng hoàn toàn đánh mất Du Ân Người xưa nói, thuận vợ thuận chồng tát biển đồng cũng cạn.
Ba năm hôn nhân kia, anh chưa bao giờ có một giây từng đồng lòng với Du Ân.
Phó Đình Viễn trực tiếp lại tàn nhãn chọc trúng nỗi đau
Phó Đình Viễn không muốn đứng tại cái nơi khiến người ta hít thở không thông này, cho nên anh quyết định nói thẳng: “Mẹ, qua một thời gian ngắn nữa mẹ và Thiến Thiến đến viện an dưỡng ở vùng ngoại thành đi.”
Đấn lúc đó chờ vụ án của Phó Thiến Thiến được kết án, anh định đưa Phó Thiến Thiến đến viện an dưỡng tĩnh dưỡng, đỡ cho cô ta tiếp tục gây chuyện ở đây.
Bởi vì chuyện của ba con Du Thế Quần cho nên Đổng Văn Huệ cũng cần phải được tiễn bước.
“Mẹ không đi!” Đổng Văn Huệ tức giận nói: “Vì sao chúng ta phải tới cái nơi chim không bay qua đó? Chúng ta nhất định ở lại Giang Thành, không đi đâu hết!”
“Chỉ cần Thiến Thiến tuân thủ pháp luật là được mà?”
Viện an dưỡng có môi trường yên tĩnh đều được xây dựng †ại vùng ngoại thành, tuy nơi đó yên tĩnh, nhưng trên thực tế cũng như bị cách ly, đối với một người đã quen sống ở phố thị xa hoa tấp nập như Đổng Văn Huệ mà nói, bà ta căn bản không chấp nhận được.
Sắc mặt Phó Đình Viễn lạnh thấu xương, anh nói: “Vì sao phải đi ư? Chuyện này đương nhiên phải hỏi bản thân mẹ đã làm gì rồi.”
“Mẹ có biết hiện tại ba con Du Thế Quần thế nào không?”
Phó Đình Viễn lạnh nhạt hỏi ra câu này xong, cả người Đổng Văn Huệ lảo đảo, sắc mặt cũng trở nên xấu hổ.
Bà ta không ngờ Phó Đình Viễn lại biết chuyện nhanh như Vậy.