Chương 530
Không thể không thừa nhận, cô thật đúng là có năng lực chọc anh tức chết.
Đương nhiên, anh cũng đâu chịu ngồi không.
Tức khắc, anh siết chặt cổ tay cô, nhìn chằm chằm cô rồi mở miệng nói: “Nếu Thẩm Thanh Sơn đưa chuyện này ra ánh sáng, anh sẽ nghỉ phép, tạm dừng mọi công việc.”
“Nghỉ phép rồi anh sẽ có nhiều thời gian chăm sóc em hơn”
Nói chính xác là bám dính lấy cô, theo đuổi cô. 1 Du Ân hoảng sợ nhìn về phía anh, cô thật lòng cầu xin anh, bình thường anh đã giả đểu cả ngày như âm hồn ám cô không chịu buông, nếu anh thật sự nghỉ phép thì liệu mấy ngày tới cuộc sống của cô có bình yên nổi không?
Anh đừng nghỉ phép, làm ơn.
Phó Đình Viễn nhìn Du Ân vì khiếp sợ mà đôi môi đỏ hé mở, hai mắt trợn lên khiến anh không kìm được thấp giọng bật cười.
Cô không để anh sống thoải mái, vậy thì anh cũng không thể để cô sống thư thái.
Cô càng không muốn nhìn thấy anh, vậy thì anh sẽ càng xuất hiện trước mặt cô.
Anh đã nghĩ kỹ rồi, thời điểm anh từ chối thỏa hiệp với Thẩm Thanh Sơn, bố mẹ anh chắc chắn sẽ bị công kích bởi chuyện này, vậy nên chuyện tạm thời biến mất trước mặt mọi người với anh mà nói là một lựa chọn khá tốt.
Nhân lúc thừa ra một đống thời gian rảnh rỗi này, anh có thể theo đuổi Du Ân.
Nhìn Phó Đình Viễn cười khiến Du Ân có hơi bực, lại nhớ tới chuyện mới nãy anh vừa cưỡng hôn mình, cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Anh thích làm gì thì làm, mau trở về chỗ của anh đi”
Phó Đình Viễn để cô tùy ý đẩy đẩy vài cái mà vẫn không chịu nhúc nhích, ngược lại còn không màng tất cả cúi người hôn cô lần nữa.
Loại chuyện như hôn môi này, một khi có lần đầu tiên thì
Anh muốn nhiều hơn nữa, muốn rất nhiều rất nhiều.
Du Ân bị Phó Đình Viễn hôn đến nỗi ý loạn tình mê, theo bản năng giơ tay vòng qua cổ Phó Đình Viễn.
Mà hành động này của cô tương đương với việc gián tiếp đáp lại Phó Đình Viên, khiến Phó Đình Viễn càng siết chặt cô hơn, nụ hôn của anh cũng dần mạnh bạo và nóng bỏng hơn.
Du Ân từ từ nhắm mắt lại, có phần bất lực thừa nhận, cô không hề bài xích chuyện cơ thể tiếp xúc thân mật với Phó Đình Viễn.
Có như vậy, trong chốc lát, cô dường như đã nhìn thấu cái gì đó, cô nghĩ, với một người đàn ông như Phó Đình Viễn, cùng anh quan hệ thể xác nhưng không yêu, có lẽ cũng là một loại hưởng thụ.
Bởi vậy, lúc môi Phó Đình Viễn đang chuẩn bị lần mò xuống dưới, cô đè nhẹ lên tay anh, mở miệng thở gấp, nói: “Phó Đình Viên, chúng ta nói chuyện đi.”
Thành thật mà nói thì giờ phút này Phó Đình Viễn không muốn nói chuyện, anh chỉ muốn tiếp tục.
Anh nhận ra cô không còn chống cự việc tiếp xúc thân mật với anh như trước nữa, nên nếu như anh vẫn tiếp tục tấn công xuống dưới thì có lẽ, đêm nay anh sẽ có được cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn chọn tôn trọng quyết định của cô, hơi hơi thả lỏng phần tay đang siết chặt eo cô, cố kiêm chết cảm xúc sục sôi trong lòng, mở miệng hỏi: “Nói chuyện gì?”