Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 531


trước sau

Chương 531

“Chúng ta sẽ chỉ duy trì mối quan hệ thể xác, không nói chuyện yêu đương, cũng không nói đến chuyện hôn nhân, chỉ dây dưa thể xác chứ lòng không hướng về nhau, vậy được chứ?”

Du Ân hít sâu một hơi, nhìn thắng mắt Phó Đình Viễn r Phó Đình Viễn suýt chút nữa là bị chọc giận tới nỗi ngất xỉu: “Em muốn biến anh thành bạn tình sao?”

Chỉ dây dưa thể xác chứ lòng không hướng về nhau?

Thật không thể ngờ cô có thể nói ra loại chuyện đáng xấu hổ thế này!

Du Ân di chuyển tầm mắt sang hướng khác, biểu cảm có phần lạnh nhạt, mở miệng nói: “Nếu anh không muốn thì quên đi, cũng không còn sớm nữa, anh có thể đi được rồi.”

Hiện tại cô tuyệt đối không có khả năng yêu đương với Phó Đình Viễn, nếu không phải tại anh lúc nào cũng lì lợm la liếm thì cũng sẽ chẳng có chuyện cô đề nghị dây dưa thể xác với anh.

Trước đây Du Ân đã từng nghĩ tới chuyện này, có lẽ Phó Đình Viễn chỉ muốn ngủ với cô một giấc mà thôi, ngủ xong rồi thì có khả năng anh sẽ không còn nhớ thương cô như vậy nữa, cho nên cô mới đưa ra đề nghị kiểu này.

Ngoài ra, trong lòng Du Ân vẫn còn một mục đích khác.

Phó Đình Viễn vốn là một người cực kỳ kiêu ngạo, cô đề nghị với anh chỉ quan hệ thể xác chứ không quan hệ yêu đương, chắc chắn Phó Đình Viễn sẽ thấy rất mất mặt, thẹn quá hóa giận rồi bỏ đi, sau này sẽ không bao giờ để ý đến cô nữa, khi đó cũng coi như cô đã hoàn toàn được giải thoát.

Sau khi bị đuổi không thương tiếc, bàn tay Phó Đình Viễn đặt trên eo cô đột nhiên siết chặt lại, như thể muốn cắt đứt eo cô.

Bị một người phụ nữ biến mình thành công cụ làm tình, không nói chuyện yêu đương, không nói chuyện kết hôn, đây có lẽ là chuyện đáng nhục nhã nhất của Phó Đình

Viễn nhất trong bao nhiêu năm qua.

Con mẹ nó, cái này thì có khác quái gì mấy lão sói già lưu manh trong quán bar chứ?

Sự tự tôn của Phó Đình Viễn chịu sự giãm đạp trước nay chưa từng có, thế nên ngọn lửa giận lúc này đã bùng cháy mãnh liệt trong lòng anh, anh trừng mắt liếc Du Ân một cái, sau đó đứng dậy phất tay áo rời đi, còn mạnh tay đóng cửa nhà Du Ân sầm một cái.

Du Ân bị anh bỏ lại trên sô pha, cô thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Kế hoạch đã thực hiện được, cuối cùng cô cũng thoát khỏi anh.

Nếu không, anh sẽ thực sự nghỉ phép và quấn lấy cô cả ngày, như thế cô sẽ phiền chết mất.

Du Ân gom quần áo lại, xoay người lên lầu nằm xuống nghỉ ngơi lần nữa.

Ngay thời điểm cô sắp bước vào mộng đẹp thì đột nhiên, trên ban công bỗng truyền đến tiếng động. Cô đã rút kinh nghiệm từ lần trước khi Phó Đình Viễn lẻn qua ban công vào nhà, nên lần này cô đã khóa trái cửa kính dẫn từ ban công đến phòng ngủ, tránh trường hợp Phó Đình Viễn lại lẻn vào.

“Mở cửa!” Bên ngoài lại truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Phó Đình Viễn, Du Ân khó hiểu đứng dậy đi tới mở cửa cho anh.

Không phải anh bị chọc giận nên bỏ đi rồi sao?

Tại sao lại đột ngột xuất hiện nữa?

Cửa vừa mới mở ra, Du Ân đã bị Phó Đình Viễn đứng chặn trước mặt rồi bế xốc lên, hành động của anh khiến Du Ân sợ hãi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Anh làm gì vậy?”

Đôi mắt đen láy sâu thẳm của Phó Đình Viễn nhìn chằm chăm cô, mở miệng đáp: “Đề nghị em vừa đưa ra, anh đồng ý Du Ân: “..”

Bây giờ cô định kết thúc chuyện này như thế nào đây?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện