Chương 844
Chu Mi ho nhẹ một tiếng và nói tiếp: “Đại minh tinh Tô à, cô nói vậy làm tôi cảm thấy người cô đang ám chỉ là sếp Phó của chúng tôi đấy. Nhưng sếp Phó của tôi cùng lắm chỉ mới hơn ba mươi thôi, cũng coi như trẻ tuổi cường tráng rồi còn gì.”
Tô Ngưng nhanh chóng cười xin lỗi: “Tớ sai rồi, tớ sai rồi.”
Chu Mi lại nói với Du Ân lần nữa: “Du Ân, nếu coi thật sự muốn bao nuôi thì cô có thể cân nhắc sếp Phó của chúng tôi. Nói cho cùng hai người cũng đã ở cùng nhau nhiều năm nên ít nhiều vẫn rất quen thuộc với cơ thể của nhau, có muốn làm chuyện gì cũng sẽ trơn tru hơn mà.”
“Mấy cô là phụ nữ đó, sao có thể hùng hổ nói ra mấy lời đó vậy.” Du Ân xấu hổ đến mức suy sụp.
Rõ ràng bọn họ đang ôn lại chuyện xưa mà, vì cái gì nói tới nói lui một lát lại lệch chủ đề thế này? Sao cô có thể bao nuôi đàn ông được chứ?
Cô vừa xấu hổ vừa buồn bực, nhưng đám Tô Ngưng lại bật cười thành tiếng khiến Du Ân tức giận không thôi.
Tớ Ngưng nói tiếp: “Tớ đã quyết định rồi, tớ không tìm đàn ông nữa, cũng không đợi ai cả mà chỉ cố gắng kiếm tiền thôi, sau này tớ với cậu sẽ mua một cái biệt thự liên hợp rồi chăm sóc lẫn nhau khi về già.”
“Đề xuất này của cô cũng không tệ, tính cả tôi vào đi.” Tống Nghênh cười cười tiếp lời.
Tô Ngưng nói: “Mắc gì cô phải tham gia cùng chúng tôi vậy? Cô cũng đâu bị đàn ông làm tổn thương đâu.”
Cùng lắm thì Tống Nghênh chỉ bị Hứa Hàng chọc giận mà thôi, không bởi vì yêu sâu đậm đến mức tan nát cõi lòng nên cũng không nhất thiết phải sống
Tống Nghênh buông thõng tay nói: “Thế nhưng tôi cảm thấy đàn ông ai nấy đều rất thối tha nên không có hứng thú với bọn họ nữa.”
Chu Mi lại nói tiếp: “Loại chuyện như chăm sóc nhau lúc về nhà thế này phải dẫn tôi theo đó.”
Tô Ngưng xa xôi nói: “Đến lúc đó bốn người chúng ta sẽ dứt khoát chi tiền để xây một ngôi nhà siêu lớn. Các cô có xem tin tức không? Có một số bác gái cùng nhau mua nhà để dưỡng lão, cả ngày đều nói cười còn vui vẻ hơn là yêu đương với đàn ông biết bao nhiêu?”
Tống Nghênh đáp: “Đúng đó, đến lúc đó chúng ta hãy tìm một mảnh đất hướng ra biển để cảm nhận được sự ấm áp của mùa xuân.”
Mấy cô gái trò chuyện vui vẻ một lát đã không còn quan tâm đến giờ giấc nữa.
Một lát sau Chu Mi bỗng gọi Du Ân một tiếng, sau đó dùng giọng điệu nghiêm túc nói với cô: “À đúng rồi Du Ân, tôi muốn nói với cô một chuyện.”
Du Ân khó hiểu hỏi: “Chuyện gì thế?”
Chu Mi có chút khó xử nói: “Chuyện là… Không phải hiện tại tôi đang ở bên cạnh giúp sếp Phó chuẩn bị khu công nghiệp chip sao? Chúng tôi đã nhìn trúng một mảnh đất, chủ nhân ban đầu của nhà máy cũ này là một ông cụ, hôm trước sếp Phó đến đó khảo sát thì đúng lúc gặp cháu gái của ông ta, cô bé có vẻ rất để ý sếp Phó …”
Chu Mi trầm giọng khiến Tô Ngưng suýt chút nữa đã phun nước trong miệng ra, Tống Nghênh nghe vậy cũng tiến sát đến màn hình để chuẩn bị hóng chuyện.