Chương 845
Ngược lại, đương sự Du Ân lại tỏ ra rất bình tĩnh trước mọi chuyện: “Chuyện này không liên quan gì đến tôi, hiện tại tôi và anh ấy đã không còn liên lạc gì với nhau, nếu có cô gái nào để ý anh ta thì đó cũng là chuyện tốt.”
Chu Mi thở dài: “Được rồi, là lỗi của tôi, tôi không nên nói mấy chuyện này với cô.”
Tuy ngoài miệng nói xin lỗi nhưng thật ra trong lòng lại rất bất lực, cô ta cũng không còn cách nào khác, ông chủ của cô ta muốn cô ta tung ra những tin tức này cho Du Ân biết.
Đương nhiên, chuyện đứa cháu gái của ông chủ nhà máy cũ kia đã để ý Phó Đình Viễn là thật, nhưng không phải để ý đến mức đòi sống đòi chết nhất quyết phải gả cho Phó Đình Viễn.
Cô ta ở thành phố G lâu như vậy cuối cùng cũng chọn được địa điểm để xây dựng khu công nghiệp, khu đất đó đã từng được xây một vài nhà máy khác, sau khi cô ta trao đổi và đi đến ký thoả thuận thì tất cả đều đồng ý di dời ra khỏi đó.
Một số chỉ đơn giản là vì kinh doanh không tốt nên vội bán cho cô ta, đến cuối cùng chỉ còn lại một hộ cũng là nhà máy lớn nhất trong số các nhà máy này, vốn dĩ cô ta đã bàn bạc thuận lợi với người quản lý của nhà máy cũ kia, người quản lý của nhà máy kia cũng đã đồng ý hẹn thời gian ký hợp đồng rồi, nhưng nào ngờ lúc Phó Đình Viễn đi kiểm tra lần cuối rồi dùng bữa với người ông chủ của nhà máy cũ kia và đứa cháu gái của ông ta thì lại xảy ra chuyện như vậy.
Cũng không phải chỉ ăn tối với mình bọn họ mà là mở tiệc chiêu đãi những ông chủ của tất cả các xí nghiệp trên mảnh đất đó, ai biết đúng lúc đứa cháu gái học đại học của ông giám đốc xí nghiệp kia được nghỉ hè về nhà và tham gia
Sau đó cô gái kia đã yêu Phó Đình Viễn ngay từ cái nhìn đầu tiên, suốt bữa tiệc cứ khăng khăng đòi gả cho Phó Đình Viễn.
Bây giờ còn nói cái gì mà Phó Đình Viễn phải cưới cô ta thì ông nội của cô ta mới bán đất cho anh khiến Phó Đình Viễn vô cùng tức giận.
Mà quan trọng là cô cháu gái này được ông cụ giám đốc xí nghiệp kia một tay nuôi lớn nên cực kỳ cưng chiều cô ta, hiện tại cũng mù quáng đồng ý chuyện muốn gả cháu gái của mình cho Phó Đình Viễn.
Chu Mi cười lạnh trong lòng, e rằng bọn họ không chỉ để ý con người của Phó Đình Viễn mà còn để ý tiền tài của Phó Đình Viễn nữa đấy.
Nhưng nếu gia đình bọn họ không đồng ý ký hợp đồng rồi di dời khỏi đó thì nhà họ Phó sẽ không có cách nào có thể bắt đầu xây dựng khu công nghiệp được. Điểm chết người chính là bọn họ đã ký hợp đồng và thanh toán tiền cọc cho các hộ gia đình khác, cho dù có muốn thì nhà họ Phó cũng khó mà thu hồi số tiền đặt cọc và từ bỏ mảnh đất đó để đi tìm chỗ khác.
Chu Mi tự trách bản thân chuyện gì cũng không làm ra hồn suốt cả một ngày, Phó Đình Viễn vẫn chưa nói nặng nhẹ gì cô ta, nói cho cùng thì… thì bước cuối này có vẻ như bị anh phá hỏng, không ai ngờ vẻ đẹp trai của anh lại thu hút cô bé kia.
Tất nhiên, Chu Mi không nói chuyện này với Du Ân, dù sao thông tin cần nói cũng đã nói rồi.
Buổi chiều mồng một Tết, Du Ân lái xe đến sân bay đón Tô Ngưng.
Tô Ngưng cảm thấy ở chung với ba mẹ cực kỳ không thoải mái nên hầu hết đều rời khỏi nhà vào ngày mồng một Tết, lần này cũng vậy.
Trước tiên Tô Ngưng đến nhà họ Diệp để chúc Tết Diệp Văn và Thư Ninh, sau đó Du Ân mới đưa Tô Ngưng quay về chỗ ở của mình.